Dưới tên của anh?
Anh á?
Tề Tiểu Tô ngạc nhiên, nhìn anh với ánh mắt sáng ngời.
Nếu chỗ kia là của anh thì dì Vệ trong lời nói của Đại Bảo và Tiêm Tiêm chính là mẹ anh rồi. Vậy thì, mợ Vệ kia là?
Tất nhiên Vệ Thường Khuynh cũng nghĩ đến điểm này.
Anh lập tức cảm thấy tình huống này không được ổn lắm.
“Ăn cơm trước đã.”
Anh hơi hắng giọng ra lệnh cho Tiểu Nhất: “Lập tức tra tìm bệnh viện thích hợp, liên hệ để họ nhập viện. Còn nữa,” Nói đến đây anh hơi ngừng lại, im lặng một lát sau mới nói: “Thử gửi mật mã cho những người kia xem.”
“Rõ.”
Hệ thống Tiểu Nhất vội vàng làm việc.
Tề Tiểu Tô đi về phòng ăn, đám Khương Thất cũng miễn cưỡng ngồi dậy.
“Những người kia là ai vậy?” Tề Tiểu Tô đến bên cạnh Vệ Thường Khuynh, vừa giúp xới cơm cho đám Khương Thất vừa nhỏ giọng hỏi. Giờ cô chưa thể hỏi rõ mợ Vệ kia là ai được.
Chờ đưa đám Khương Thất vào bệnh viện rồi nói sau.
“Là vài cấp dưới của anh hồi trước.” Giọng của Vệ Thường Khuynh hơi trầm xuống, anh nói: “Bọn họ đều do một tay anh đào tạo, nâng đỡ, không biết họ có xảy ra chuyện gì không, hiện tại thế nào rồi.”
Họ có một ám hiệu đặc biệt, là một mật mã chỉ có vài người biết.
Mạt Ca Lạc ngồi xuống bàn ăn, nhìn hai người họ, dù vừa rồi anh ta bị Vệ thường khuynh cắt ngang lời nhưng anh ta vẫn không muốn từ bỏ vấn đề kia.
“Vệ Thiếu soái, à không, giờ hình như không thể gọi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414926/chuong-896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.