Đối phương cho rằng không hiện thân anh sẽ không đoán ra được sao?
Thật ra vẫn phải khen Tiểu Tô một chút, vì suy đoán đột phá đó của cô, mới đưa ra suy luận mà trước nay anh chưa từng nghĩ đến, còn có người khác cũng đến từ Liên minh các hành tinh, anh đã suy xét kỹ lại, đại khái cũng có thể thu hẹp phạm vi lại còn một đến ba người.
Tuy số người anh đắc tội ở Liên minh các hành tinh không phải ít, nhưng năng lực ngang ngang đẳng cấp này, không vượt quá số ngón tay trên một bàn tay.
Tề Tiểu Tô bước về phía mấy vại gốm đó, anh kéo cô lại: “Em đi đâu thế?”
“Nói không chừng mảnh vỡ đang ở trong mấy chiếc vại này.” Tề Tiểu Tô chớp chớp mắt.
“Không có ở đó.”
Thấy anh nói khẳng định như vậy, Tề Tiểu Tô có chút lờ mờ: “Sao anh biết không ở trong đó?”
Vệ Thường Khuynh giơ tay, chỉ chỉ lên phần mái của một trong số các chái nhà trước mặt.
Tề Tiểu Tô nhìn theo hướng tay anh chỉ sang, liền thấy trên mái ngói có một vật gì đó đen óng đang kẹt giữa một bụi hoa dường như mọc dại ở đó từ rất lâu.
Cô lại một lần nữa sững người.
Sững người không phải vì trên mái nhà lại có mấy bụi hoa dại, mà là vì không biết anh đã nhìn thấy mảnh gì đó xen lẫn trong bụi họa dại kia từ lúc nào?
Vừa đến đã nhìn thấy rồi sao?
Vệ Thường Khuynh nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ này của cô, không không kìm được bật cười thành tiếng: “Về mảnh phi cơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414740/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.