Hai bàn tay trái phải đều nắm chặt lấy tay cô.
Tề Tiểu Tô liên tục hít thật sâu ba cái, mới cảm thấy bản thân đã dịu xuống. Nhưng, nhìn thấy bức di ảnh này, hốc mắt liền lập tức đỏ ửng lên.
“Bố, mẹ, xin lỗi, nhiều năm như vậy không đến thăm bố mẹ.”
“Bố mẹ, con là Tiểu Thành, con trở về rồi đây.” Đổng Ý Thành giơ cánh tay đang nắm chặt tay Tề Tiểu Tô lên: “Trước đây không chăm sóc được cho Tiểu Tô, sau này con sẽ chăm lo cho em ấy thật tốt.”
“Bố vợ, mẹ vợ, con là Vệ Thường Khuynh, chồng sắp cưới của Tiểu Tô, chồng sau này của cô ấy, con rể của bố mẹ, Tiểu Tô sau này cứ giao cho con, yên tâm, con có tiền có nhan sắc có năng lực có địa vị, trên đời này cũng là người đàn ông thích hợp với Tiểu Tô nhất, xin bố mẹ tự hào vì cô ấy, hãnh diện vì con.”
Hai anh em đều quay sang nhìn Vệ Thường Khuynh đang rất nghiêm túc.
Có cần phải mặt dày vô sỉ thế không?
Còn tự hào vì cô, hãnh diện vì anh ấy nữa chứ.
Bầu không khí vốn có chút trầm lắng bi thương, đã lập tức bị anh phá tan.
Tề Tiểu Tô cũng bó tay, sau đó cô phát hiện bản thân thật sự không thể khóc được. Nhìn bố mẹ trong ảnh, giờ trong lòng cô chỉ muốn kiên trì tra rõ sự thật chuyện năm xưa.
Người chết dù sao cũng đã chết.
Cô phải tiếp tục sống thật tốt.
Nhìn thấy bi thương trong mắt cô tan đi, Vệ Thường Khuynh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414739/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.