“Lặp lại một lần nữa đi.” Anh nhìn chằm chằm vào cô.
“Em yêu anh.” Tề Tiểu Tô nói rất tự nhiên.
Chính vừa rồi, cô mới phát hiển mình thật sự có thể từ bỏ sinh mạng của bản thân, không sợ bị thương, không sợ đau, chỉ vì muốn bảo vệ người đàn ông này.
Rõ ràng anh mạnh mẽ hơn cô nhiều như vậy, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ anh.
Cô yêu anh, yêu anh sâu đậm.
Và anh yêu cô, cũng sâu đậm như vậy.
Cái cảm giác yêu và được yêu này, khiến cô hoàn toàn không sợ sống chết nữa. Cô chỉ cảm thấy, nếu không nói ra, cứ nghẹn trong lòng sẽ rất khó chịu, lúc này cô cần phải bày tỏ với anh.
Cho dù hai người họ đã là vợ chồng sắp cưới của nhau cũng vậy.
Vệ Thường Khuynh cảm thấy trái tim mình như tan ra, ấm áp vô cùng. Giây phút này, anh cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể vì cô mà từ bỏ việc trở về Liên minh các hành tinh.
Nhưng anh vẫn nghiến chặt răng nhìn cô: “Ừm, nếu lần sau em còn dám giúp anh đỡ đạn, anh sẽ đánh vào mông em.”
Tề Tiểu Tô bĩu môi: “Có giỏi thì đánh luôn bây giờ đi.”
Bây giờ cô bị thương rồi, sao anh nỡ chứ, nhưng trên thực tế, vốn anh cũng không nỡ.
“Giờ chúng ta ra ngoài bắt người.”
Anh kéo cô đứng dậy, bước đến bên một cái kệ, nắm lấy tay cô, đưa cô mò tìm vị trí nào đó, ngón tay Tề Tiểu Tô chạm vào một điểm nhô lên, vừa kinh ngạc quay đầu nhìn sang anh dò hỏi, anh đã đưa ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414741/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.