Tề Tiểu Tô ngẩn ra, buồn bực nói: “Anh ấy không phải nói sau khi tập hợp không cho phép liên lạc với bên ngoài sao? Điện thoại chắc nộp lên trên rồi.”
Nghe nói phải đi tàu hoả hai ngày hai đêm, nhưng mười người bọn họ tập hợp là do đội trưởng dẫn đi, lên xe sẽ không thể liên lạc nữa, cho nên cô đoán điện thoại cũng phải nộp lên.
Vốn dĩ tưởng là ít nhất phải nửa năm không thể liên lạc, chẳng lẽ Hệ thống còn có cách gì khác?
“Thôi đi, đừng nói với anh ấy.” Nghĩ rồi cô lại xoắn xuýt, “Vốn dĩ anh ấy cảm thấy tôi rất đần rồi, nếu như anh ấy vừa đi tôi đã có chuyện tìm anh ấy giúp đỡ, anh ấy liệu có cảm thấy tôi quá ngu ngốc, sẽ chỉ kéo chân anh ấy không? Chuyện này tôi tự nghĩ cách.”
“Cô là do ngài ấy bảo vệ, nếu như ngài ấy biết có người ức hiếp cô như vậy, sẽ chỉ nã súng vào người khác thôi. Nếu như cô chịu ủy khuất mà không dám nói, ngài ấy mới giận cô.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Thiếu soái chắc chắn sẽ bênh vực người của mình.”
Nó không nói, sở dĩ Vệ Thường Khuynh lựa chọn con đường này, không phải là muốn có vốn đỡ lưng cho cô sao?
Tề Tiểu Tô ngây người, nó liền bắt đầu thử liên lạc với Vệ Thường Khuynh.
Rất nhanh, nó liền vui vẻ nói: “Bản Hệ thống biết Thiếu soái sẽ có cách mà!”
“Gọi được rồi à?”
“Không, không gọi được điện thoại, chắc là tắt máy hoặc là nộp lên rồi, nhưng trên người Thiếu soái cài máy phát mật mã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414353/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.