“Vậy thì được rồi, không sao, Nghiêm tổng, tạm thời không cần giúp, đợi lúc cần tôi nhất định sẽ mở miệng.”
“Vậy được, cô luôn có cách nghĩ của mình, tôi không nói nhiều nữa. Bây giờ chúng ta đi ăn sáng trước nhé?”
Xem ra, anh ta và Tề Tiểu Tô đều nén giận, mặc dù không dám đắc tội bà quản gia kia, nhưng đều đang tính không muốn đến đúng giờ, đến lúc đó tìm lý do nói xe bị hỏng giữa đường, vậy bà già kia cũng không nói được gì.
“Được, chúng ta đi ăn sáng trước.”
Ở cửa hàng điểm tâm Tề Tiểu Tô đã đi qua mấy lần, hai người gọi đầy một bàn điểm tâm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Nghiêm Tắc Thâm biết Tề Tiểu Tô muốn đến công ty một chuyến liền tiếp tục làm tài xế.
Tề Tiểu Tô in lá thư ở công ty, quả nhiên đọc không hiểu, cô chỉ thấy một đống mã số loạn xì ngầu, chữ như gà bới. Đây là mật mã gì thế?
Cô không kìm được hỏi Hệ thống Tiểu Nhất: “Cậu không phải luôn nói mình rất lợi hại sao? Không dịch được à?”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức kêu lên: “Như vậy làm sao được! Thiếu soái đã hạ quân lệnh, không cho phép bản Hệ thống dịch! Cô muốn kêu bản Hệ thống chống lại quân lệnh sao? Thiếu soái sẽ đưa tôi về lò tái tạo lại đó!”
Tề Tiểu Tô không khỏi vui vẻ: “Sao cậu lại sợ về lò tái tạo lại như thế?”
“Cô thì hiểu cái gì! Bản Hệ thống không phải sợ trở về lò tái tạo, là sợ Thiếu soái không cần tôi nữa!”
“Chậc chậc, anh ấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414354/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.