Dư quang ở khoé mắt Tề Tiểu Tô nhìn thấy Vân Phỉ hơi thở phào một hơi.
Vân Phỉ nhất định là đang vui mừng, lão phu nhân quản gia tin lời cô ta, cô ta cảm kích lặng lẽ liếc Đại Nhạc, ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn hắn.
Hiểu ngầm trong lòng.
Đồng thời hiểu ngầm trong lòng còn có Tề Tiểu Tô và Nghiêm Tắc Thâm.
Bọn họ đều không ngu, bà quản gia rõ ràng rất tín nhiệm đứa cháu này, mà Đại Nhạc vừa rồi luôn không chút dấu vết giúp Vân Phỉ, kẻ gây tai hoạ, một chiêu này của bọn họ chơi rất thành thạo.
Mà Đại Nhạc là nhìn trúng Vân Phỉ, hai người đang trao đổi ánh mắt coi như đạt được giao dịch. Giao dịch sau lưng bẩn thỉu thế nào Tề Tiểu Tô không có hứng suy nghĩ, cô chỉ biết là, cô nổi giận rồi.
Nghiêm Tắc Thâm lo lắng sốt ruột trong lòng, là anh ta dẫn Tề Tiểu Tô đến đây, nếu như phải tính ra, chính là anh ta hại cô rơi vào tình cảnh như vậy.
Anh ta suy nghĩ, nói: “Lão phu nhân, thật ra trong nhà…”
Tề Tiểu Tô trong nháy mắt liền biết anh ta muốn nói gì.
Nghiêm lão rất có hứng với đấu đá, hơn nữa mấy năm nay cũng luôn thu thập ngọc tốt, trong tay ông ấy có ngọc Đế Vương Lục. Nghiêm lão còn từng nói với cô, có cơ duyên mới có thể có được một viên, ông ta phải coi viên ngọc kia như đồ gia truyền, đời này truyền qua đời nọ.
Tề Tiểu Tô biết Nghiêm lão coi trọng yêu thích viên ngọc kia thế nào, Nghiêm Tắc Thâm đây rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414352/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.