Bà mối không tới bệnh viện mà ở khách sạn thức trắng đêm, chờ đến khitrời tảng sáng Hạ Hà Tịch mới quay về. Ôm lấy bà mối qua lớp chăn, dường như anh vô cùng mệt mỏi, mãi sau mới khẽ lên tiếng: “Chú đi rồi.”
Nghe thấy thế, bà mối cũng không biết nên an ủi con cáo họ Hạ kia như thếnào, đành im lặng một lát rồi ôm lấy anh bằng cả hai tay, vỗ nhẹ lên đầu anh như bình thường anh vẫn an ủi mình, nói: “Ngủ đi, anh cũng mệtrồi.”
Hạ Hà Tịch nằm áp vào ngực bà mối, như đã ngủ. Mãi sau,anh mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nói xong, trong căn phòng lại từ từ imlặng.
Hôm sau, theo kế hoạch ban đầu, Hạ Hà Tịch và bà mối quayvề thành phố C. Dọc đường đi, hai người không hề nói chuyện. Tới khi bàmối phát hiện Hạ Hà Tịch đang rẽ vào bến xe, mới liếc nhìn anh một cái,giả vờ ngây ngô cười hỏi: “Anh khát hả? Vào đây mua nước hả? Nhân tiệnem đi vệ sinh một lát.”
Nói rồi, bà mối mở cửa định xuống xe thì cánh tay đột nhiên bị Hạ Hà Tịch giữ lại. Cuối cùng anh cũng phải nóicâu mà từ sáng nay vẫn chưa thể nói được. Hạ Hà Tịch cúi xuống, khôngdám nhìn thẳng vào Tô Tiểu Mộc, nói rất khó khăn: “Nhóc, anh chỉ có thểtiễn em tới đây, em đi đường cẩn thận.”
Bàn tay bị giữ của bà mối khẽ run rẩy, nước mắt đã tràn đầy mi: “Hạ Hà Tịch, anh có ý gì?”
Hạ Hà Tịch cau mày, đôi mắt hơi đỏ, anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhóc, dù saonhà họ Mục đã chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-mai-moi/1829556/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.