Trong phòng khách, Tô Tiểu Mộc ôm tách cà phê nóng, run lẩy bẩy. Cảngười cô ướt đẫm, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt. Hà Kiến Vũ và ngườigiúp việc lấy khăn bông quấn cô lại, nhưng cô vẫn thấy lạnh, lạnh tớinỗi bàn tay đang cầm cốc cũng run rẩy. Nhưng từ đầu tới cuối, ánh mắttrống rỗng của cô vẫn nhìn về phía trước, không nói một câu.
Côđã quên mình tới nhà Mục Chính Thuần như thế nào, dù khi hơn mười tuổicô đã tới đây một lần. Cô chỉ nhớ, sau khi mình và Hạ Hà Tịch ra khỏinhà Mục Chính Uy, hai người không tới bệnh viện, mà cãi nhau kịch liệtngay trên đường. Có lẽ nên nói, cũng không phải cãi nhau, từ đầu chícuối hai người không hề hét lên một câu, bà mối chỉ… giẫy mạnh khỏi bàntay của Hạ Hà Tịch ngay trước khi lên xe.
Bàn tay của Hạ Hà Tịch cứng đờ, anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt bà mối, trongđôi mắt anh là sự lạnh lẽo mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, anh hờ hữnghỏi: “Em có ý gì?”
Bà mối bật cười thành tiếng: “Ý gì? Anh thấyem có thể có ý gì chứ? Gương mặt Đồng Đồng chính là ý của tất cả mọingười. Hạ Hà Tịch, chẳng lẽ anh muốn nói cho em biết, đứa trẻ đó khôngphải là con anh sao? Nhưng nó có gương mặt giống anh như tạc, trùng hợpthế sao?”
Hạ Hà Tịch nhíu mày đau khổ: “Tại sao em không chịutin anh? Anh đã nói với em từ rất lâu rồi, anh chỉ coi Quả Quả là emgái, sao anh có thể…”
Bà mối ngắt lời Hạ Hà Tịch, rõ ràng hếtlần này tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-mai-moi/1829554/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.