Sau khi Hạ Hà Tịch về nhà thì nhanh chóng thu dọn hành lý, chuẩn bị quay về thành phố A.
Khi nộp đơn xin từ chức lên công ty mẹ, anh đã từng nghĩ, Mục Chính Uy cólẽ sẽ kinh ngạc, sẽ phẫn nộ, thậm chí mắng chửi anh là đồ vong ân bộinghĩa… nhưng trong tất cả dự đoán của anh đều không có bệnh ung thư. Quả Quả nói đúng, dù nhà họ Mục có ngàn vạn lần sai đi chăng nữa, nhưng ởnhà họ Mục gần mười năm, Mục Chính Uy đối đãi với anh đúng là không hềbạc bẽo. Dù năm ấy anh kết hôn chớp nhoáng với Jamie ở Đức, làm tổnthương trái tim của con gái ông, Mục Chính Uy cũng không hề giận dữ,trái lại, còn tặng cho anh một món quà mừng rất lớn…
Đang ngẩnngười suy nghĩ, Hạ Hà Tịch nhìn thấy đôi dép lê màu hồng. Bà mối mặc bộđồ ngủ, lúng túng đứng trước mặt anh, tóc vừa gội vẫn còn ướt, vẻ mặtrất đáng thương. Bà mối cắn môi, xoắn tay vào chiếc khăn bông, hạ giọnghỏi: “Hạ Hà Tịch, có phải anh giận em không?”
Con cáo họ Hạ nhìn bà mối chằm chằm, vỗ vỗ lên giường. Tô Tiểu Mộc thấy vậy bèn loạt soạtlê bước ngồi xuống cạnh anh, hạ giọng xin tha: “Em… em thừa nhận em cố ý khuyên anh đi gặp Mục Quả, rồi sau đó xuất hiện. Nhưng em thực sự không biết chuyện sau đó sẽ trở nên như thế…” Nói tới đây, bà mối cau mày lắc đầu, lúc này mới cẩn thận nhìn Hạ Hà Tịch, nghiêng đầu hỏi: “Anh giậnphải không?”
Hạ Hà Tịch thở dài, không trả lời câu hỏi của bàmối, anh cầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-mai-moi/1829552/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.