“Thật là, tổng chủ tịch Vương, anh có thể kiềm chế chút không ?”
Nhất Lộ nhìn cái tên alpha sắp cho điếu thuốc móc từ ngăn bàn của cậu ra vào miệng mình thì mở miệng ngăn lại.
Ở bệnh viện không được phép hút thuốc.
Vương Ngạn tuân thủ, lập tức để thuốc lại chỗ cũ.
Nhất Lộ cầm một hộp thuốc khử trùng đến, đặt lên bàn.
“Vương tổng, xoè tay ra nào !”
Y như dỗ con nít.....
Vương Ngạn: “......”
Nhất Lộ nhìn hắn, chậm rãi giải thích, rất có phong thái của bậc nhà Nho nhã nhận.
“Những đứa trẻ đến đây tiêm thuốc cũng vậy, hay đứng ngồi không yên rồi thích quậy phá đồ đạc như mày đấy”
Cánh tựa đang không an phận bò vào ngăn bàn của hắn phút chốc như bị xịt keo cứng ngắc.
Thật ra, Vương Ngạn đang Cẩm thấy hối hận, hối hận vì sao lúc nãy không bắt lấy cậu nói cho rõ mọi chuyện. Nhưng hắn vẫn rất lo lắng nếu như đến tìm cậu, cậu lại không phải người hắn muốn tìm thì làm sao.
Hai lựa chọn khiến hắn phải suy nghĩ vang lên cùng một lúc trong đầu. Tạo thành bả hoà âm trong não, não bất lực cứ như vậy điều khiển tay làm một vài hành động để giảm bớt căng thẳng.
Vương Ngạn cũng học theo Nhất Lộ, chậm rãi cãi lại.
“Tao không có”
“Ồ”
Vương Ngạn: “.....”
Hắn an phận đưa tay ra trên bàn để cậu chàng băng bó lại.
Vết thương khá sâu, cắt nhiều đường nhỏ vào da, lúc băng bó và tiêm ít thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/3314662/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.