Vương Ngạn không hiểu lắm.
“Tất nhiên rồi, người tài giỏi luôn có hào quang vây quanh”
Thanh Giang Ninh: “......”
Tên này không hiểu tiếng người à ?!!!
Chưa để cậu mở miệng trách vấn, người nào đó đã cất lời trước.
“Cậu học sinh, nếu muốn không bị người khác cướp mất ánh sáng, hãy luôn nổ lực”
Thanh Giang Ninh: “......”
Dauma.
Thằng lày !!!!
Mày nói gì vậy ? Nói tiếng người cho ông.
“Ai là học sinh ?!!”
Thanh Giang Ninh nghiến răng nghiến lợi. Một người đàn ông 25 tuổi lại bị nhận là một cậu học sinh thật sự không vẻ vang gì, cậu luôn bị nhận nhầm tuổi. Bình thường luôn cố gắng mặc đồ nhìn già một chút để người khác không nhận lầm.
Nhưng phong cách cổ điển lại khiến cậu giống như hoàng tử thời xưa.
Hôm nay ra ngoài gấp. Cậu cũng chỉ mặc áo thun quần thun. Đúng chuẩn set quần áo của giới trẻ ngày nay.
Vương Ngạn cẩn thận nhìn câu lại thêm một lần nữa.
Ngũ quan rất đẹp, trong trẻo, thanh Thuý.
Chiều cao tương đối khoảng mét bảy.
Người hơi gầy, da còn trắng bóc không giống người đã lăn lộn chút nào.
Không phải học sinh thì là gì ?
Nếu không phải cậu đã vượt quá chiều cao của một omega nên có thì hắn đã tự mặc định cậu là một học sinh omega nào đó.
“Cậu là học sinh chứ ai ?” Hắn trả lời, trong giọng thể hiện rõ ràng sự thẳng thắn của mình.
Thanh Giang Ninh: “......”
“Tôi 25 tuổi” cậu phản bát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/3314661/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.