Thanh Giang Ninh tìm mà cuốn hết cả lên.
Nhưng cậu không hề để ý tới góc áo của mình, chỉ chăm chăm tìm khiến trong chăn gối, trên đầu giường.
Thanh Giang Ninh cố bình tĩnh lại.
Có khi nào cậu bị ảo giác ?
Mối tình đầu năm 17 tuổi có sức ảnh hương lớn đến như vậy sao ?
Có khi nào tối liền mơ thấy hay không ?
Mùi hương này rất giống mùi tin tức tố của Vương Ngạn, nhưng Thanh Giang Ninh căn bản tìm không ra chỗ nguồn gốc của mùi hương này thứ nên dứt khoát không tìm nữa.
Hình như cậu có nghe nói rằng mùi tin tức tố cũng sẽ có giống nhau. Đúng không ?
.......
Ngày sáng sớm hôm sau. Nhầm ngày mưa rơi như trút nước, gió thổi to nhưng muốn bay luôn người đi mất. Thanh Giang Ninh hiếm khi đi trễ một ngày.
Hai tai cậu ù đặt, mũi còn không thông, thở cực kỳ khó khăn. Quần thâm dưới mắt một màu đen đen, chấm thêm xanh xanh thực không hề có tinh thần.
Đến khi bước đến công ty. Anh quản lí lễ tân khoan thai đập một phiếu đi trễ vào mặt cậu.
Lí Hoa nhìn cậu vừa đến, cả cơ thể toát ra khí chất thoái lực, gương mặt cũng chẳng có mấy là tươi tỉnh.
“Trợ lí Ninh bị bệnh sao ?”
Thanh Giang Ninh gật đầu, cố nở nụ cười thật lịch sự.
“Dạo này thời tiếc thất thường lắm, giữ ấm một chút đi” Lí Hoa vừa nói vừa đặt một bình nước gừng lên bàn cậu.
Thanh Giang Ninh cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/3314663/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.