Sáng ngày hôm sau, lớp 11A1 đang ngồi ngay ngắn trong phòng học, ánh mắt học sinh không khỏi đổ dồn lên đồng hồ.
Đã qua giờ tan học nhưng thầy giáo vẫn cứ thao thao bất tuyệt. Một số học sinh còn mệt đến mức gục đầu xuống bàn.
“Bài này có ai xung phong không ?”
Nghe được câu này, mọi người không hẹn mà im thin thít, môi trên dán vào môi dưới, thậm chí có một vài học sinh còn cúi đầu giả vờ viết bài làm giảm bớt sự hiện diện của mình trong mắt thầy giáo.
Thầy giáo hết cách.
“Vương Ngạn, em lên giải bài này cho các bạn xem đi”
Ánh nhìn của các học sinh khác chăm chú vào người ngồi bàn cuối. Hắn đang nằm ườn trên bàn, tay phải đặt nhẹ trên gáy. Cả thân thể không động đậy miếng nào, có vẻ như không nghe thầy giáo gọi tên.
Thầy toán đứng trên bục không nhận được tương tác bắt đầu giận dữ vô cùng.
“Cái em đó ! Em đừng tưởng kì thi nào cũng đứng nhất thì được quyền không nghe giảng, thái độ học tập của em như vậy mà còn có thể đứng nhất.....Em có nghe tôi nói không thế !!”
Thầy giáo lớn giọng khiến các học sinh khác có phần hơi sợ hãi, nhưng cái người được nêu tên thì chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, còn hơi nhíu mày lại, bộ dạng chẳng khác gì côn đồ.
“Nghe” Vương Ngạn trả lời lại, giọng nói nghèn nghẹn mang theo giọng mũi rõ ràng, âm điệu chẳng vui vẻ gì mấy.
Thầy giáo tức thời giận dữ vô cùng vì ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732509/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.