Thanh Giang Ninh bực tức vô cùng, cậu lấy chăn che đi nửa người dưới. Mắt trừng lớn thiếu điều muốn rớt ra ngoài.
Vương Ngạn bị đá cũng cáu gắt hẳn, hắn trừng mắt. Mắt lớn mắt nhỏ đối nhau, mặc dù cậu bề ngoài trông có xinh đẹp mềm mại nhưng lúc cần hung dữ thì vẫn rất có khí chất.
Hắn nhìn vào mắt cậu, cả lòng bỗng mềm ra khó hiểu. Bị chính sự có hiểu này chọc hắn còn giận dữ hơn. Độc miệng.
“Sao vậy ? Chỉ là phản ứng hoá lí bình thường của một beta bình thường thôi mà?” Hắn nói, hơi nhướng mày xem biểu cảm của cậu.
“Đồ điên ! Căn miệng cho ông !” Thanh Giang Ninh cầm một cái gối ném đến, không trúng hắn thậm chí còn bị Vương Ngạn bắt gọn trong tay. Hắn cười cười châm biếm.
“Cậu thích chơi BA luyến thì cũng đừng tìm tôi chứ, tôi chỉ—“
“Đụ má !!! Thằng chó !!!”
Cậu nhào lên, bàn tay cuộn thành nắm đấm, không suy nghĩ đấm vào mặt tên “Hạng nhất”. Nhưng Vương Ngạn vốn biết võ, võ thuật cũng tốt, một tay nắm lấy cậu hất ra ngoài.
Trong phút chốc ấy, hắn có thể thấy một hạt nước nhỏ như trân châu trong suốt, lấp lánh sượt qua mặt mình. Thanh Giang Ninh ngã ngồi trên đất, cậu giận dữ cắn lấy vành môi bắn cả máu, nước mắt chảy xuống tự hồ như suốt không dừng lại được.
Cậu qua loa lau, sau đó lấy tóc mái trên đầu xuống, che mất đi đôi mắt đẹp đẽ. Cả thân thể thoạt nhìn nặng nề hơn hẳn. Thanh Giang Ninh đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732511/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.