Hắn có chứng mù mặt nhẹ, mà người đứng trước mắt đây lại bị tóc che hết gương mặt nên hắn không nhận ra là ai. Nhưng giọng nói thì đánh chết hắn cũng không quên được.
Là cùng một người chửi hắn cái câu “Đụ má” rất có khí phách kia.
Thấy hắn nhìn cậu ngẩn ngơ. Thanh Giang Ninh cũng lười để ý. Cậu đến trước tủ quần áo của mình lấy ra một bộ quần áo khác và khăn tắm. Bình tĩnh ung dung bước phòng nhà tắm.
Vương Ngạn ngồi ở ngoài phải làm công tác tư tưởng tận hai giây đồng hồ mới hết giật mình.
Hắn lại tiếp tục đề cử cho mình 3 lựa chọn.
Xin lỗi người ta.
Xin lỗi người ta và bù đắp lỗi lầm từ lời nói của mình.
Xin lỗi người ta và kết bạn cùng nhau tiến về một tương lai tươi đẹp.
Bất kể lựa chọn nào cũng cần hắn phải mở lời xin lỗi, nhưng hắn lại chưa bao giờ mở miệng xin lỗi bất cứ bạn bè cùng tuổi nào.
“Được, chờ tao chút” Thanh Giang Ninh đã ra ngoài phòng tắm, lúc này có vết như đang gọi điện cho ai đó, trông rất vui vẻ.
Cậu nói chuyện xong thì ra ngoài luôn.
Vương Ngạn cảm thấy mình bị khùng rồi.
Người ta cũng có để tâm mấy đâu, hắn cũng đâu cần phải xộn lỗi làm gì. Thiếu niên dễ giận mau quên mà....Chắc vậy lắm.
Một bộ đề thi mới được làm xong đặt trước bàn hắn, thời gian khoảng một tiếng bốn lăm. Nhanh hơn bình thường rất nhiều lần.
Vương Ngạn ngó ra cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732508/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.