Thanh Giang Ninh ngồi xổm trong vườn ngô, nhìn một con thỏ nhỏ đang nằm trên đất.
Cậu không thấy nó có vấn đề gì nhưng nó cứ nằm đó mãi.
Cậu khó hiểu.
“Vương Ngạn, nó bị sao vậy ?”
Ngày thứ ba ở nhà bà nội Kim, cậu cảm thấy đã quen thuộc, chiều hôm nay phải về trường, Thanh Giang Ninh muốn đi dạo một chút nên ra vườn. Vừa đi ra lại nhìn thấy con nhỏ mắt đỏ này.
Thanh Giang Ninh Hiếu kì muốn chạm vào nó thì đột nhiên nó lăn quay ra, nằm yên một chỗ.
Vương Ngạn nhìn cậu, rồi lại nhìn con thỏ dưới đất.
“Nó giả thôi” Hắn nói.
Thanh Giang Ninh nhìn hắn, rồi lại nhìn thỏ, cậu cảm thấy hơi mắc cười. Cuối cùng đứng dậy không muốn làm phiền thỏ trắng nữa.
Cậu đi về phía Vương Ngạn, bỗng mũi hơi hít một chút. Nhận thấy trên người hắn đột nhiên có mùi thơm rất nồng, nhưng cậu không biết là do hắn ở trong vườn lâu quá nên bị ám mùi hay trên người hắn vốn có mùi này.
Thanh Giang Ninh không để ý, nhưng mà mùi này cậu thấy rất thích.
Vương Ngạn nhìn làn da trắng dưới ánh nắng của cậu như phát sáng ra. Hắn nhíu nhíu mày bậc dù lên.
Thanh Giang Ninh quan sát xung quanh, đột nhiên ánh nắng trên đầu bị ngăn cách, cậu cảm thấy tối hẳn đi.
Cái đầu nhỏ quay lại nhìn hắn.
Vương Ngạn nhìn cái đầu đầu tóc của cậu, cũng không biết là trong mắt cậu đang biểu hiện cảm xúc gì.
“Nắng lắm, không che sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732470/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.