“Bà nội bị sao vậy ?” Thanh Giang hỏi hắn.
“Không biết, chắc là thấy cậu nên bà vui” Hắn đáp.
Vương Ngạn nhìn gương mặt cậu, mặc dù không thấy mặt nhưng thấy tóc cũng được.
Đôi môi vẫn còn đỏ mọng, căng tràn. Chắc là hôm qua hắn hôn hơi ác để lại.
“Hái bắp không ?” Hắn rủ.
“Hái được sao ? Tôi thấy toàn là cây có trái bắp nào” Câu hỏi lại.
“Sau nhà có một vườn nữa, trổ bắp rồi, đi không ?”
“Đi”
Vương Ngạn đi lấy rổ. Thanh Giang Ninh nhìn cảnh vật thiên nhiên bỗng dấy lên hứng thú, mặc dù cậu cũng ở ngoại ô, nhưng chưa từng đi hái cái này cái kia. Ở nhà học bài thì nhiều.
Đi ra sau nhà, đúng là có một vườn ngô đã trổ trái, thơm lừng, vào phủ một màu vàng óng hơi nâu nhẹ, nhìn rất thoải mái, ngửi cũng thoải mái.
Cậu thích mùi ngô. Rất thích nữa là đằng khác.
“Hái thế nào ? Bẻ xuống thôi hả ?”
Vương Ngạn đưa cho cậu một cây kéo dài, cậu cũng không ngốc, thử đưa lên nhắp một cái, trái bắp tố tụng xuống được Vương Ngạn bắt lại ngay trong tay, bỏ vào rổ, trông có vẻ thuần thục hơn cậu nhiều.
Hai người cứ người đi người nhắp, thỉnh thoảng cũng mở miệng nói chuyện nhưng không nhiều. Dù vậy nhưng hai người cũng không thấy xấu hổ, ngược lại là thấy bình yên hơn. Không khí cũng trở nên rất tốt.
Thanh Giang Ninh mỏi hết cả tay, đưa kéo cho Vương Ngạn còn bản thân bắt đầu đi dạo, cậu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732471/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.