Cửa kí túc xá không chắc chắn là mấy, bị đẩy một cái liền và vào tường vang lên tiếng rầm rất lớn.
Trong phòng hầu như trống trơn, chiếc giường đối diện giường cậu không một bóng người, đệm Trãi trên đó cũng đã bị lấy đi chỉ còn lại ván gỗ nhạt màu.
Sách trên mà đã được dọn đi sạch sẽ, ghế cũng được chất lên bàn ngăn nắp.
Mọi thứ như chưa từng xuất hiện.
Thanh Giang Ninh cảm thấy đầu mình ong ong như bị một cái rìu bổ xuống, tai ù đặt. Cậu chạy đến bàn học của mình, lục lọi ngăn tủ, giấy trong đó cũng bị cậu đào ra lộn xộn.
Lấy được điện thoại. Bàn tay cậu run rẩy, sợ rằng mọi thứ mình nghĩ trong đầu là sự thật.
Thanh Giang Ninh nhấn gọi,tiếng tu tu vang lên từng đợt, mấy giây mà ngỡ như một khoảng thời gian dài.
“Tôi nghe.....”
Vương Ngạn đầu dây bên kia lên tiếng. Giọng hắn có hơi khàn, không biết là do đường truyền điện thoại không ổn hay là do giọng hắn ngay từ đầu đã vậy.
“Câu đi đâu ? Tôi ở kí túc xá, đồ của cậu đâu hết rồi ? Sao tôi không thấy nữa ?”
Cậu hỏi mà cả người lân lân không chân thật chút nào, ngữ điệu cũng có phần sợ hãi.
Vương Ngạn ngồi trong xe, mùi máy lạnh hoà với hương nước hoa của phụ nữ nồng đến mức hun cho hắn nhức hết cả đầu. Có cảm giác hơi buồn nôn.
“Tôi....trở về thành phố, hết...một tuần liền về, đồ đạc là cha muốn tôi đem về, cậu làm sao vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-lat-do-anh-ban-nhat-khoi/2732448/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.