Khoảnh khắc mà chiếc váy kia bị xé tan ra khỏi người tôi cũng là lúc một giọng nói đầy lạnh lùng quen thuộc vang lên:
– Đệt con mẹ thằng xúc vật này!!!
Giọng nói lạnh lùng ấy bình thường tôi nghe thôi cũng lạnh đến thấu xương tuỷ nhưng hôm nay lại là ngọn lửa duy nhất sưởi ấm lòng tôi khiến tôi bừng tỉnh. Tôi lờ mờ mở mắt ra nhìn anh, dưới ánh đèn ô tô rọi, tôi thấy rõ khuôn mặt chồng mình. Giây phút ấy tôi như được sống lại một lần nữa, giống như một người đi trong giông bão quá lâu cuối cùng cũng tìm thấy ánh dương. Hoàng bằng da bằng thịt ở trước mặt tôi, anh đang tức giận túm lấy cổ áo gã đàn ông kia, những cú đấm liên tiếp bùm bụp ráng xuống mặt hắn khiến hắn đau đớn cũng không kêu lên lời. Tôi từng thấy chồng mình hay nổi giận với mình nhưng chưa bao giờ thấy anh tức giận cực điểm như vậy, thậm chí là anh đã chửi bậy.
Tôi thấy anh đánh gã đàn ông rất nhiều, những cú đấm đá liên tiếp giáng xuống mặt, xuống người khiến cả thân thể tên kia co rúm lại, máu mồm cũng phun ra. Lúc này tôi mới ý thức lại được, dù căm hận gã đàn ông tới tận xương tuỷ nhưng tôi sợ Hoàng đánh nữa sẽ gây ra án mạng nên vội vàng lên tiếng ngăn anh lại:
– Hoàng…đừng đánh nữa…anh đừng đánh nữa.
Hoàng mặc kệ lời tôi nói, vẫn ra sức đấm vào mặt hắn. Tôi phải cố gắng lết cái thân xác tàn tạ chạy về phía anh, trực tiếp giữ tay anh lại. Cả người anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-hon-nhan/3150548/chuong-9.html