Vừa dứt lời Lăng Cẩn liền không quay đầu lại mở cửa rời đi để một mình Lạc Dư thân thể đầy rẫy những vết xanh xanh đỏ đỏ ngồi ngây ra ở đó.
- Thầy... thầy...
Lạc Dư lắp bắp há miệng ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt. Cái tên đáng chết này, rõ ràng là anh làm bậy trước, sao lại đổ hết cho tôi chữ.
- Tức chết mất.
Lạc Dư chống đỡ thân thể đau nhức từ trên ghế đứng dậy mò lấy quần áo mặc vào.
- /Kí chủ cậu dậy rồi/
Giọng 250 có chút nịnh nọt cười hề hề muốn làm hòa với Lạc Dư, nhưng đâu có dễ như vậy.
- Ngươi ra đây cho ta.
Lạc Dư sầm mặt, áp suất xung quanh nhanh chóng hạ xuống. 250 rụt rụt cổ, lông trên người dựng đứng.
- / Kí chủ, tôi không cố ý đâu, cậu đừng giận/
Lạc Dư nghiến răng ken két không thèm để ý đến nó nữa vội vàng thu thập đồ của mình rồi rời khỏi trường học, hừ, cậu mới không thèm dọn cái đống bừa bộn mà Lăng Cẩn gây ra kia đâu.
Lạc Dư ra ngoài thấy trường học không có nổi mười người mới nhớ ra hôm nay là chủ nhật, mọi người đa phần đều về nhà hết rồi chỉ còn mấy người xa quá về không được nên ở lại kí túc xá của trường.
Phù, nếu để nhiều người thấy cái bộ dạng này của cậu rồi lại truyền đến tai cha mẹ là cậu toi đời.
Ưm, buồn ngủ quá đi.
Lạc Dư mắt díp lại trở về nhà, cậu mở cửa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507600/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.