250 lắc lắc chiếc đuôi mềm mại của mình đi tới trước mặt cậu, mặt nó hơi hếch lên rồi đưa chi trước lên miệng ho khụ một tiếng.
- / Kí chủ, có thông báo mới cho cậu đây/
Lạc Dư xoa xoa hai bên thái dương nhíu mày:
- Dạo này con mèo nhà ngươi càng ngày càng mất nết rồi đó, muốn ăn đấm?
- /.../ Mắc mớ gì muốn đấm nó, nó có làm gì sai đâu, mèo ngoan thế này cơ mà, hứ.
- Không nói?
Lạc Dư thấy mèo mướp thúi còn đang chìm đắm trong thế giới của mình liền bẻ khớp tay, nhưng cậu còn chưa kịp làm gì thì con mồn lèo đã ba chân bốn cẳng chạy mất dép.
Phi, đừng nói là muốn đánh nó thật nha, nó có làm gì sai đâu mà đánh nó, bổn bảo bảo thiên chân khả ái như vậy, mèo lại còn hiểu lòng người nữa, làm gì có ai tri kỉ như bổn bảo bảo chứ, hừ hừ.
250 giơ chi trước lên vuốt râu cảm thấy mình đúng là con mèo tốt nhất quả đất, quá tuyệt vời.
"BỐP"
- /A, kí chủ, sao lại ném giày vào mặt bổn bảo bảo, thúi chết đi được./
Con mèo nào đó làm ra vẻ mặt ghét bỏ, thậm chí nó còn che ngực làm ra bộ dáng đau đớn lắm.
!!!
Con thần kinh!!
Lạc Dư lẩm bẩm, con mèo này nhà cậu càng ngày càng mất đi vẻ ưu nhã của loài mèo. Nó thành mèo đột biến rồi, thành con thần kinh không thuốc chữa, thành con mất dạy chỉ biết mắng chửi kí chủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507560/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.