Chương trước
Chương sau
Lạc Dư ngẩn người, áo của cậu bị tên vô liêm sỉ nào đó vén thật cao, âm thanh li*m mút "chùm chụp" vang lên khiến gương mặt trắng nõn của Lạc Dư ửng hồng.

"Mèo mướp thúi!?!"

- /Ờm, kí chủ, tôi truyền kí ức cho cậu ha/

250 cười gượng vội đem kí ức của nguyên chủ truyền cho Lạc Dư.

Cốt truyện lúc này mới phát triển không được bao lâu, sáng nay nguyên chủ mới chuyển đến đây, còn giờ thì cậu đang được kẻ này hút sữa trong khi cậu là đàn ông.

Không đúng.

Lạc Dư đột nhiên nhớ ra, nguyên chủ là omega đương nhiên sẽ có sữa. Nhưng sữa thì phải mang thai mới có được, quan trọng hơn nữa là..

trong bụng cậu không có cục thịt nhỏ. Như vậy thì lấy đâu ra sữa.

Đầu ngực bị mút đến phát đau, Lâm Thiếu Mặc vì mút mãi không thấy sữa đâu liền tức giận cắn đầu ngực cậu một cái.

- Hức, không biết đâu, ca ca chơi xấu. Ca ca giấu sữa của A Mặc đi đâu rồi, ca ca mau trả lại cho A Mặc đi.

Tên to xác Lâm Thiếu Mặc đẩy Lạc Dư ra ngồi bệt xuống đất ăn vạ, hu hu, hắn muốn uống sữa, muốn uống sữa cơ, ca ca là người xấu, ca ca đem sữa của A Mặc giấu đi đâu rồi, A Mặc không chơi với ca ca nữa.

- Hức.

Lạc Dư nhìn người đang ngồi dưới đất khóc bù lu bù loa cảm thấy đầu mình có chút đau, cậu lấy đâu ra sữa cho tên này bây giờ.

Tầm mắt cậu dừng lại trước cái tủ lạnh đặt trong góc bếp, Lạc Dư liếc Lâm Thiếu Mặc một cái rồi đi đến mở tủ lạnh ra, quả nhiên bên trong có sữa mà Lâm phu nhân chuẩn bị.

- Sữa, uống đi.

Lạc Dư lấy hộp sữa cắm ống mút vào rồi đưa đến bên miệng Lâm Thiếu Mặc.

- Cậu muốn uống sữa mà, mau uống đi.

Lâm Thiếu Mặc nhìn chằm chằm hộp sữa giống như hận không thể đâm thủng mấy lỗ, đây mà là sữa á, đừng tưởng hắn không biết gì, sữa là phải từ cái hạt đo đỏ trước ngực lấy ra thì mới là sữa, đây không phải.

"Bộp"

Lâm Thiếu Mặc vươn tay hất hộp sữa ra khiến dòng sữa màu trắng tỏa ra hương thơm thanh mát đổ loang lổ ra đất.

- Lâm Thiếu Mặc, cậu lại muốn cái gì nữa???

Lạc Dư tức giận trừng mắt, Lâm Thiếu Mặc thấy ca ca quát mình liền tức giận gào lên oa oa khóc to.

- Không biết đâu, ca ca bắt nạt A Mặc. A Mặc muốn uống sữa cơ, muốn uống sữa.

Vừa nói Lâm Thiếu Mặc vừa nhảy lên đè Lạc Dư xuống đất, bàn tay hắn dùng lực, một nhát đem chiếc áo rộng rãi của cậu xé rách để lộ ra lồng ngực trắng nõn mê người.

- Sữa, A Mặc nhất định sẽ hút ra sữa.

Bị một tên to xác đè lên người, hơn nữa hắn lại còn là một alpha, tin tức tố trên người hắn khiến toàn thân Lạc Dư mềm oặt bàn tay vô lực đặt trên người Lâm Thiếu Mặc.

- A Mặc, ta không có sữa đâu, thật đó.

- Hứ, chắc chắn có. Ca ca, có phải anh đem nó giấu mất rồi không, mau mang ra cho A Mặc đi, A Mặc đói lắm, A Mặc muốn uống sữa. Không uống sữa là không lớn được đâu.

Lâm Thiếu Mặc ủy khuất làm nũng với cậu, nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt c.hó con của hắn Lạc Dư thật sự không nỡ. Chỉ là cậu không có sữa, hơn nữa tên to xác này dù có uống sữa cũng không lớn được đâu.

- Ế!?!

Trong miệng đột nhiên xuất hiện vị ngọt ngào của sữa, Lâm Thiếu Mặc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hạt đậu đỏ bị cắn đến sưng vù của Lạc Dư vui sướng hét lên:

- Ca ca, có sữa rồi, có sữa thật nè. Ca ca, mau xem, anh phun sữa.

- ...

Lạc Dư ngẩn tò te, sữa? Ha hả, Lâm Thiếu Mặc à Lâm Thiếu Mặc, có phải cậu thèm sữa quá nên mới xuất hiện ảo giác đúng không? Tôi lấy đâu ra sữa, tôi có mang thai đâu.

Lâm Thiếu Mặc thấy cậu không phải ứng liền tức giận hết bóp rồi lại kéo hai má Lạc Dư, đem đầu cậu lắc đến chóng hết cả mặt.

- Thật đó, ca ca, anh phun sữa, anh phun sữa rồi nè.

Lâm Thiếu Mặc nhắc đi nhắc lại ba từ "anh phun sữa" làm cái mặt già của ai kia đỏ bừng. Lạc Dư tức đến nghiến răng nghiến lợi:

- Bỏ cái đôi tay thúi này của cậu ra, tôi tự nhìn được.

Thấy mình bị mắng, Lâm Thiếu Mặc liền làm ra bộ dạng ủy khuất, thỉnh thoảng hắn còn liếc trộm đầu ngực của Lạc Dư thấp giọng nói:

- Thật mà, anh thực sự phun sữa rồi kìa, em có nói dối đâu.

Đôi mắt hẹp dài chớp chớp ngoài ý muốn làm người ta cảm thấy đáng yêu, Lạc Dư hừ lạnh chậm chạp nhích người ngồi dậy nhìn ngực mình.

- ...

Cái này là cái gì?

Lạc Dư đần mặt nhìn mấy giọt chất lỏng màu trắng, hình như là sữa thật.

Trong lúc cậu còn đang ngớ người không rõ rốt cuộc tại sao mình có sữa thì một giọt chất lỏng vì cậu ngồi dậy lên chảy xuống dưới vùng bụng bằng phẳng.

- Ơ, sữa của em, sữa của em sắp trốn mất rồi.

Lâm Thiếu Mặc không nghĩ nhiều như cậu, hắn vừa thấy sữa của mình sắp đi vào trong chiếc quần tay của Lạc Dư thì vội vàng bổ nhào tới vươn lưỡi li*m giọt sữa đó.

- Ưm, ca ca, sữa của anh ngọt quá, còn thơm nữa. Từ ngày mai, không từ bây giờ anh không được giấu sữa của em đi đâu đó, em muốn uống sữa của anh.

Mắt Lâm Thiếu Mặc sáng lấp lánh đè Lạc Dư xuống.

- Anh nằm im đi để em uống sữa, anh ngồi dậy nỡ nó trốn mất thì sao, hừ. Sữa là của A Mặc nha, không được trốn đâu.

Chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy hạt đậu đỏ trước ngực Lạc Dư chơi đùa.

Sao có thể? sao có thể?

Trong đầu Lạc Dư có hàng ngàn câu hỏi, cậu bị Lâm Thiếu Mặc hút ra sữa. Thực sự bị cái thằng mất dịch này hút ra sữa rồi.

- A, đau.

Lâm Thiếu Mặc nghe thấy tiếng Lạc Dư kêu đau liền ngừng lại ngước mắt lên nhìn.

- Ca ca, anh đau sao? Để em chuyển sang bên kia, bên đó em còn chưa được miếng sữa nào đâu. Không biết sữa bên đó có ngon như bên này không nữa.

Lâm Thiếu Mặc nói với cậu nhưng càng giống nói với mình hơn. Hắn chuyển sang đầu ngực bên kia tiếp tục nhay cắn.

15 phút sau,

- Oa, ca ca, anh lại phun sữa nữa rồi, anh giỏi quá. Ca ca phun sữa thật giỏi.

- ...

Có thể đừng nói ám muội như vậy được không, hức, đừng mút nữa, đau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.