Không biết qua bao lâu cuối cùng thì thằng nhóc kia cũng đã buông tha cho cậu, Lâm Thiếu Mặc cười hề hề bò dậy cong cong mắt nhìn cậu. Hắn nhìn đôi môi đỏ mọng chớp mắt một cái liền vui vẻ hôn chụt một cái.
- Ca ca, môi anh mềm quá, thật thích, em muốn cắn anh một cái quá, làm sao bây giờ.
Lạc Dư đần mặt, cậu nhìn gương mặt sắc bén đang nũng nịu của Lâm Thiếu Mặc hừ lạnh:
- Đứng dậy.
- Không đâu ~ người ca ca vừa ấm lại vừa thơm, em thích lắm, em muốn mọc luôn trên người ca ca cơ.
Lâm Thiếu Mặc càng nói càng mất liêm sỉ, Lạc Dư cười đến vô cùng "dịu dàng" vươn tay túm lấy tai hắn.
- Đứng dậy, đừng tưởng tôi cho cậu làm càn một hồi thì cậu liền tự cho mình là đại vương nha, tôi... không phải mèo.
- Ư ~ hức, ca ca bắt nạt em, em chỉ muốn uống sữa của ca ca thôi mà.
Đôi mắt người nào đó sóng sánh ánh nước, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ bị cái gương mặt đẹp trai này của hắn dụ dỗ, nhưng Lạc Dư lại ngược lại hoàn toàn.
- Câm miệng, ông đây cho cậu uống nhiều sữa như vậy rồi còn muốn cái gì nữa. Tôi đói, muốn ăn.
Lạc Dư thả tai Lâm Thiếu Mặc gầm nhẹ:
- Đứng dậy.
Lâm Thiếu Mặc thấy chiêu này không có tác dụng liền nghi hoặc không thôi, lúc ở bệnh viện, hắn vừa bày ra bộ dáng nũng nịu chực chực khóc này mẹ hắn cái gì cũng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507553/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.