Lâm Thiếu Mặc cúi đầu nhìn cái đó của mình đang ở trong miệng Lạc Dư, tuy chỉ có một chút nhưng đã khiến hô hấp của hắn trở nên dồn dập.
- Ca ca, miệng của anh ấm quá, A Mặc thích lắm.
Tự dưng A Mặc không muốn đem thứ này cắt đi nữa làm sao bây giờ, A Mặc muốn đâm sâu vào trong miệng ca ca, liệu anh ấy có tức giận mắng A Mặc không?
Trong đầu Lâm Thiếu Mặc nghĩ đến cảnh cây gậy của mình ở sâu bên trong miệng Lạc Dư yết hầu nhịn không được lăn lộn.
Ca ca, A Mặc thích ca ca lắm.
Lâm Thiếu Mặc cúi đầu nhìn Lạc Dư đúng lúc này cậu cũng ngẩng đầu lên mắt đối mắt với hắn.
Bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của Lâm Thiếu Mặc đập vào mắt làm cho Lạc Dư bất lực không biết phải làm ra phản ứng như thế nào. Tên này bị ngốc, cậu không nên chấp nhặt hắn một chút chuyện cỏn con này mới phải, nhưng...
Lạc Dư vội vàng tách khỏi cây gậy của Lâm Thiếu Mặc đứng lên, cậu che miệng ho khụ một cái.
- A Mặc, anh ra ngoài trước, mau mặc quần cần thận rồi đi ra đi, có người đang đợi chúng ta đó.
Lâm Thiếu Mặc lưu luyến nhìn đôi môi ửng đỏ của Lạc Dư. Hức, ca ca vừa thấy người khác liền không quan tâm tới A Mặc nữa, A Mặc dỗi.
Nữ nhân kia có gì tốt chứ, mặt vừa không đẹp bằng A Mặc, tính tình lại không tốt, có ai tự tiện vào phòng người khác mà chưa có sự đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507543/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.