Lâm Thiếu Mặc nheo mắt hưởng thụ, nhưng đương lúc hắn sắp ra tới nơi thì ả nữ nhân đáng chết kia lại chạy xuống.
- A Mặc.
Mộng An vừa nãy thấy Lạc Dư gọi Lâm Thiếu Mặc bằng cái tên thân mật như vậy cũng không cam lòng yếu thế gọi theo, cô ta là omega, cô ta nhất định sẽ đánh bại được tên quản gia thúi này.
Chuyện tốt bị phá hỏng, Lâm Thiếu Mặc sụ mặt xuống liếc mắt nhìn người bên cạnh đang nhịn cười đau cả bụng.
Ca ca thật xấu tính, người nào đó giữ chặt lấy tay Lạc Dư không có chút liêm sỉ nào ép cậu phải xoa xoa cho mình.
- Tôi biết nấu ăn, A Mặc, để tôi nấu cho cậu ăn thử.
Mộng An hoàn toàn không phát hiện ra chút bất thường nào cười cười nói nói, Lâm Thiếu Mặc lườm cô ta một cái hừ lạnh:
- Nấu thì nấu đi ở đó nói nhiều vậy làm gì? Thật phiền phức. Còn nữa, không cho phép cô gọi ta là A Mặc, A Mặc chỉ để cho một mình ca ca gọi thôi. Cô là thứ gì mà dám gọi tôi như vậy, hứ.
Lâm Thiếu Mặc một bên hếch mặt lên nhìn Mộng An nửa con mắt, một bên hắn lại cầm lấy tay Lạc Dư ma sát thật mạnh, hơi thở có chút không ổn định.
- Cút.
- ... Phì.
Lạc Dư nhịn không được bật cười, omega nào đó bị những lời này của hắn chọc muốn điên lên, nụ cười ngọt ngào trên mặt cứng ngắc gượng gạo.
- Vậy... tôi đi nấu cơm cho hai người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-de-nam-chu/2507541/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.