“Chậc! Đã bảo phải cẩn thận rồi mà!”
Hạ mất kiên nhẫn quở trách, cũng may cô đã kịp kéo con người phiền phức này lại.
Nhị vẫn chưa hiểu tình hình, nói với giọng khó chịu:
“Cái gì thế, làm giật cả mình!”
Hạ mệt mỏi không muốn nói, cô tiện chân đẩy một cục đá nặng xuống nơi mà Nhị xíu nữa thì ngã xuống. Nhị nhìn thấy thì liền ôm miệng thản thốt.
Cục đá thế mà chỉ vừa mới chạm vào lớp bề mặt, nó đã bị nuốt chửng hết phân nửa, vài giây sau thì đã mất dạng. Đây chỉ mới là ở rìa, nếu bị rơi vào trung tâm nơi này, có lẽ đến xác cũng không tìm ra.
“Là đầm lầy, không những thế, còn rất lún và sâu” Hạ giải thích.
Nước mắt đã bắt đầu trào ra, Nhị mếu máo:
“Không thể nào, lúc chiều chúng ta còn đi qua còn bình thường, bây giờ sao lại?!!”
Muốn đi xa một chút để không có ai chú ý, thế mà vừa mới bước được một đoạn đã gặp trúng khu vực đầm lầy.
Hạ lấy lại cây đuốc, khẽ vươn ra quan sát xung quanh, cô toát mồ hôi, nói:
“Thật sự rất kì lạ, toàn bộ lối đi vào đã bị bao phủ bởi đầm lầy, làm sao địa hình có thể thay đổi một cách chóng mặt như vậy được!”
Cô thúc giục Nhị: “Đi! Quay về lều báo cho mọi người xem xét, nơi này không an toàn như chúng ta nghĩ đâu!”
Nhị gật đầu lia lịa, cô cũng quên mất mục đích mình ra đây để làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-day-bao-nu-chinh-huong-thien/3715919/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.