Chương trước
Chương sau
“Bỏ ra, tôi tự đi được!” Hạ nhận ra người bế mình là ai thì tức khắc tỏ ra khó chịu.

Thiên thấy Hạ giãy giụa kịch liệt quá, thế là cũng bỏ cô xuống.

Hắn hỏi: “Những người còn lại đâu hết rồi?”

Hạ nghe Thiên nói thế thì cầm d.a.o găm chỉ về phía hắn, trầm giọng nói:

“Hai người rõ ràng biết có nguy hiểm ngay từ đầu nhưng vẫn bỏ đi không một lời cảnh báo, bây giờ lại hỏi câu đó mà không thấy nực cười à?”

Thiên không quan tâm nguy hiểm trước mắt, hắn tiến về phía cô, nhìn thẳng vào mắt mà nói:

“Nếu cô muốn nghe tôi giải thích thì hạ hỏa trước đi”

Hạ: “Tên pháp sư đó đâu?”

Thiên: “Không phải chuyến đi này để rèn luyện à, hắn chỉ theo dõi tôi thôi chứ không giúp đỡ gì cả”

“Rèn luyện?”  

Hạ cười, cô nghĩ tới khung cảnh lúc nãy, vì một chút sức mạnh của giới thượng lưu bọn chúng mà gần cả nửa trăm mạng người đều một đêm c.h.ế.t không nhắm mắt, có khi họ còn không biết mình c.h.ế.t vì lý do gì.

“Đừng làm bộ làm tịch, tên khốn ngươi không phải lúc trước chỉ muốn băm tôi ra làm trăm mảnh sao, tại sao lại cứu tôi?”

Thiên không trả lời, tìm chỗ đá bằng phẳng mà ngồi xuống. Hắn quay đầu nhìn Hạ, nói:

“Tôi có bảo vật đuổi bọn yêu thú đi, mau lại đây ngồi”

Hạ không còn cách nào khác, đành đến bên cạnh hắn, nhưng khoảng cách có vẻ ngày càng xa.

Thiên thấy thế chỉ biết thở dài, hắn nói:

“Thực ra tôi không hề có ý hại các người, chỉ là cả tên pháp sư theo tôi cũng không ngờ nơi này lại nguy hiểm đến thế”

Hạ vẫn không lộ ra vẻ thương sót nào, cô đương nhiên không tin tưởng những gì hắn nói.  

Thiên thấy thế thì mới quay mặt ra hướng khác, có chút gượng gạo mà nói:

“Tôi không phải người tốt, sau khi đưa tôi đi rồi tên đó mới nói ra sự việc, tôi không thể cảnh báo các người được. Hơn nữa....”

Mắt hắn nhìn xa xăm:  

“Từ lúc được sinh ra, tôi đã được dạy phải ưu tiên lợi ích gia tộc lên hàng đầu rồi. Tôi dù có từ vũng lầy cũng phải cố gắng lếch đi từng chút, từng chút một. Áy náy thì sao chứ? Dù tôi có áy náy cũng không thể thay đổi được gì cả”

Hắn lại bộc bạch: “Việc trước kia... thực sự xin lỗi. Làm hại cô là do tôi nhất thời nông nổi rồi...”

Hạ nhìn hắn mà không nói gì. Thiên cũng chỉ cười, đứng lên, hắn thúc giục:

“Chắc cũng đến lúc rồi. Khiêm nói tôi phải đi vào trung tâm kết giới phá linh hạch của con yêu thú, đi với tôi lên quả đồi ở đằng kia đi. Đầu đuôi tôi sẽ kể sau”

-----



Quay lại vào thời điểm 400 trăm năm về trước, sau khi tạo kết giới tách biệt Mộng Sinh với thế giới bên ngoài. Với sự trợ giúp của các quốc gia khi thông báo về mức độ nguy hiểm của Mộng Sinh. Không ai dám bén mảng đến nơi này để nộp mạng nữa.  

Tuy nhiên, dưới sự tác động của chiến tranh, nhân dân chỉ biết bán mạng để kiếm cái ăn. Người ta cũng dần quên đi cảnh báo này.

Trong chục năm trở lại đây, vì tất cả các người thí luyện vào nơi này đều gặp nạn, họ đều trở thành mồi cho toàn bộ yêu thú nơi này. Trong đó, có một con yêu thú đã tiến hóa lên cấp A, có khả năng điều khiển địa hình toàn bộ Mộng Sinh.

Hơn nữa, sự hỗ trợ của những con yêu thú có khả năng tạo ra ảo mộng. Chúng cộng sinh với nhau để dụ dỗ con người tiến vào chứ bản chất con yêu thú cấp A đó không thực sự nguy hiểm.

Chỉ có điều năng lực của chúng chỉ có thể hữu dụng trong đêm ngày rằm, vào thời điểm mặt trăng sáng nhất.  

Thiên chỉ vào vòng tay mình đang đeo, hắn nói:  

“Này, chỉ cần đeo cái này thì chúng ta có thể thuận lợi đến trung tâm chứa linh thạch. Khiêm đang xử lý lũ dị thú khác”

Hạ hỏi: “Những người không bao giờ trở ra đó, người quen của họ không ai nhận ra sự bất thường của nơi này để cảnh báo à?”

Thiên: “Tôi cũng đã hỏi câu tương tự như cô với Khiêm. Hắn nói có lẽ đã có một thế lực nào đó nhúng tay, giấu nhẹm đi việc này”

-“Mục đích của thế lực đó chẳng lẽ lại là giúp bọn yêu thú ở đây phát triển hơn nữa à?”  

Hạ thắc mắc, tại sao hiện giờ nơi đâu cũng treo thưởng khi diệt dị thú thì lại có kẻ làm điều ngược lại?

Thiên liếc nhìn Hạ:  

“Cô nói không sai, nguyên nhân chúng muốn lấy đi sức mạnh của bọn thú đó là để giúp bản thân sở hữu linh lực, thứ mà con người không thể tự có được. Nói cách khác, họ đang nuôi chúng đấy”

-“Lấy đi linh lực?” Lần đầu tiên nghe đến khái niệm này, Hạ không khỏi sửng sốt.

Thiên bậc cười mỉa mai: “Đến cái này cô cũng không biết à? Đây là biện pháp nhân đạo nhất rồi. Thậm chí đến con người chúng cũng sẵn sàng ăn cắp linh lực lẫn nhau mà”

Đang muốn hỏi thêm thì cả hai cũng đã đến nơi. Sau một lúc leo lên sườn đồi thì Thiên dừng lại, tháo chiếc vòng tay đang đeo trên tay đưa cho Hạ:

“Cầm lấy đi, tôi sẽ phá linh thạch”

Dù cùng là vòng đá hằng tinh, nhưng theo Hạ quan sát. Chất lượng cái này thật sự hơi kém hơn cái của Quân đã đưa cho cô. Hạ có phần do dự, cảnh giác hỏi:

“Cho tôi?”

-”Đúng vậy, dù sao bản thân yêu thú này cũng không có tính đe dọa, cô đứng ngoài này dễ gặp phiền phức hơn”

Hạ đề nghị: “Tôi có thể cùng cậu vào trong”

Thiên từ chối: “Khiêm nói với tôi rằng, khi phá linh thạch của yêu thú, ngoại trừ phá trận ra thì người xung quanh đều sẽ bị ảnh hưởng, dù có đứng gần người phá trận như thế nào”

Nói xong, Thiên cũng đi mất, để lại Hạ đứng yên tại đó mà bước vào sau hàng cây gai. Khoảng đen vô tận bên trong làm cô không thể thấy được gì nữa.

Đưa vòng tay lên cao, dưới ánh trăng đỏ quạnh nó càng sáng lấp lánh như những vì tinh tú trong ngân hà. Hạ với ánh mắt mơ hồ nhìn nó mà im lặng không nói gì.

Đứng yên, khẽ nhắm mắt lại tựa vào gốc cây bên cạnh. Kim Hạ mở mắt, mày kiếm nhăn lại. Cô nhận thấy điều gì đó không ổn, đã nửa giờ trôi qua nhưng từ phần trung tâm vẫn không có động tĩnh gì.

Đầu Hạ chợt lóe lên một dòng suy nghĩ:



“Khoan đã?! Mình đang ở một quả đồi?”  

Vì lúc trước cùng bọn người làm sống sót còn lại giằng co quá lâu. Cô đã quên chú ý một điều cực kì quan trọng.  

Ngay từ khi bước chân vào mảnh đất này, cô đã leo lên cây cao để quan sát xung quanh. Và kết quả cô nhận lại được là... nơi này vốn chẳng có một cái đồi nào cả.  

Yêu thú cấp A có khả năng thay đổi địa hình vào buổi đêm, nói cách khác, những gì Hạ nhìn thấy vào lúc chiều đều là thật, chỉ có yêu thú gây ảo mộng đã gây ảo giác làm cho cô cảm giác mình vẫn chưa vào kết giới mà thôi.

Nghĩ tới đây, lòng Hạ rét lạnh từng đợt. Thiên hắn đã tìm sai vị trí của linh thạch rồi!

Không kịp nghĩ nhiều, Hạ nhanh chóng chạy về phía lúc nãy Thiên đã bước vào. Nhưng bước chân đầu tiên chưa chạm đất thì đột nhiên nó hụt xuống làm cô ngã nhào.  

Khung cảnh thoáng chốc đã thay đổi, cô đang ở trên một con thuyền nhỏ, xung quanh bốn bề tất cả đều là nước. Bụi gai cô vừa bước qua đã biến đi đâu mất.

Vòng đá hằng tinh đột nhiên xuất hiện vết nứt, ngay giây sau, tiếng những hạt tròn rơi lộp bộp xuống nước nặng nề vang lên trong không gian thinh lặng.  

Ngồi nhìn những gợn nước lăn tăn quanh thuyền. Lý Kim Hạ lúc này lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, rơi xuống dưới mặt nước sâu thăm thẳm này, không có gì chắc chắn là cô sẽ không c.h.ế.t đuối cả.

“Chị Quân... em đã hứa sẽ trở về rồi...” Cô lẩm bẩm.

Hạ khẽ cười, đây là lần đầu tiên cô khát khao được sống đến như thế. Trước đây, cô sống lăn lộn, chịu đủ sỉ vả nhưng vẫn luôn nhịn vì để níu giữ lại sinh mệnh yếu ớt của đấng sinh thành. Cô vẫn luôn nghĩ, nếu mẹ cô mất rồi, cô sẽ đi bồi táng cùng mẹ.

Nhưng rồi, trong buổi chiều tà hôm đó, lúc cô vừa bị đánh vì đi trộm bánh mì trở về. Ngay tại cây cầu, nơi cách biệt cuộc sống của đám họ Lý và mẹ con cô. Kim Hạ đã thấy một thiên thần, làn tóc trắng ngần bay trong gió giống hệt như một chiếc cánh mềm mại.  

Người đó chỉ tay về hướng vọng lâu được bao quanh bởi đài sen, cô gặp được mẹ mình lần cuối rồi.

Mẹ nói với cô rằng: “Đừng trách cô gái đó, cô ấy đã ngược lại đã cứu mẹ”

Nhưng bà ấy cùng lắm chỉ là cầm cự được một chút, cô cùng mẹ mình tâm sự về những kí ức tươi đẹp hiếm hoi ở chốn đầy rẫy những toan tính này.  

Hạ chứng kiến giây phút cuối cùng của mẹ mình. Đến cuối cùng, bà ấy đã mang theo nụ cười thanh thản mà ra đi.

Cô vùng vẫy mà muốn nắm lấy sợi dây sinh mệnh của bà, nhưng đã không còn thứ gì sót lại nữa rồi. Một ngày sau, lúc cô đang vô hồn mà nắm tay một cái xác, hai người hầu khác trong phủ đã đến giúp cô hỏa thiêu, an táng cho người phụ nữ khổ mệnh.

Cô nghi ngờ bọn họ, trước giờ chẳng có ai quan tâm đến sống c.h.ế.t của mẹ con cô cả. Hai người đó chỉ bình tĩnh mà bảo rằng:

“Chúng tôi không phải người hầu trong nhà họ Lý. Cả hai đều là người bốc mộ, nay qua đây theo công việc một người đã giao cho, chúng tôi cũng không phải vô danh tiểu tốt, nhà họ Lý cũng phải nể mặc đấy”

Hai bọn họ dùng lý do thăm phong thủy họ Lý, ngay lập tức, Lý Nghiêm liền rôm rả mời họ vào phủ. Họ nói rằng, một người đeo mặc nạ kì quái đã trả rất nhiều tiền cho họ, còn có màu tóc trắng rất nổi bật.

Giữa cảnh cô tịch nơi nghĩa trang, Hạ vái lạy trước mộ phần của mẹ. Hương khói nhan lảng vảng, cõi lòng vốn trống rỗng đã có một tia hi vọng mới, cô muốn lần nữa gặp lại vị thiên thần ấy.

Thanh Quân - người ấy là thứ duy nhất Hạ muốn lần nữa liều mạng nắm lấy, là liều thuốc cuối cùng có thể chữa lành cô giữa thế gian đầy tăm tối này. Dẫu cho đôi tay trầy xước vết thương này có rỉ m.á.u thì cô cũng không muốn buông tay.

Vì thế cho nên, Lý Kim Hạ không thể để bản thân c.h.ế.t dễ dàng như thế được.

“Chờ em... Quân... Bằng mọi giá, em phải trở về!”

Trong làn nước xanh biếc bỗng lan ra rất nhiều sợi nước màu đỏ máu. Kì lạ là, m.á.u lan tới đâu thì nước ở đó bốc cháy dữ dội, từng ngọn lửa cứ thế lan rộng dần ra đến tận chân trời.

Hạ với sắc mặt nhợt nhạt, cô khẽ nhớ lại khung cảnh lúc trước đã từng chiến đấu với con dị thú ở rừng Ngục Ma, ngay tại phủ họ Lý....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.