Cô cứ vậy mà bước lên tầng, anh không kịp phản ứng gì thì cô đã bước vụt qua mình. Diễm Hoan bước lên trước anh mặt anh.tay chỉ vào mặt:
- Xong anh rồi!
Xong cô cũng chạy theo Nhã Tâm lên tầng. Anh nhìn xuống cô gái phía dưới đang nũng nịu:
- Em có thôi đi không?
Cô buông anh ra, nhưng ta vẫn nắm tay anh:
- Người ta mới về nước, mà anh cũng chả ra đón!
- Em về nước lúc nào anh còn không biết thì lấy đâu ra đón! – Anh đánh nhẹ vào đầu cô.
Lưu Trình nghiêng đầu nhẹ nhìn cô, xong lại nhìn Nhất Thiên:
- Nè! Cậu đừng nói với mình là cậu đang bắt cá hai tay nhé?
Nhất Thiên nghe xong thì phì cười một cái, cô gái thì bỉu môi bước sang đối diện anh mà quát:
- Cái gì mà bắt cá hai tay, anh đang bôi nhọ danh dự của anh ấy đấy! Cái tên đầu thối Lưu Trình nhà anh.
Bị một cô gái lạ chửi, anh chưa kịp định hình lại thì ngớ người ra:
- Ủa? Sao cô biết tên tôi? – Tay chỉ vào mặt mình.
- Em không những biết tên anh, em còn biết lúc anh lên mười còn bị anh Nhất Thiên treo một chân lên cây nữa, còn thè nước mũi! – Nói rồi cô cười.
Lưu Trình chỉ tay vào Nhất Thiên:
- Cậu! Cậu! Cậu!... Tại sao cô gái này biết cả việc đó! Cậu cả chuyện xấu hổ đó cũng kể, cậu thật là!
- Cậu! Cậu! Cái gì? Tại sao biết thì cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-b/3088177/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.