Theo cảm tính có người nhìn mình, Nhất Thiên ngước mặt lên cứ vậy mà bốn mắt nhìn nhau, nhưng theo kiểu hình viên đạn. Nhã Tâm ngồi đó mà cứ như mình đang ngồi ở chiến trường, cảm giác cứ như hai phía đang cầm súng nhắm vào nhau. Để phá vỡ bầu không khí, cô phải kiếm chuyện để nói.
- Diễm Hoan! Trận đấu hôm qua của cậu như thế nào?
- Đương nhiên là vô địch toàn quốc rồi! Cậu nói mới nhớ nha! – Nhìn sang Lưu Trình. – Nè! Anh không hỏi người bạn của anh giải mấy?
Nhất Thiên nghe Diễm Hoan nói, thì quay lại nhìn Lưu Trình:
- Ây chà! Cậu có người tham gia đại hội võ thuật khi nào tôi không biết đấy!
Lưu Trình mặt sượng trân, cố giả vờ:
- Ừ...! Thì...! Chỉ là một người quen thôi, tại hôm đó tôi cũng rãnh, nên là có ghé qua xem! – Gãi đầu. – Nhã Tâm sảy ra việc là anh đi tới giờ chưa hỏi được gì?
- Thì ra là dạo này cậu đang rất rãnh! Ngày mai theo tôi về công ty rồi, lúc đấy cậu sẽ hết rãnh thôi!
Lưu Trình nghe xong như ngã vào hố đen cuộc đời mình. Vừa giải quyết chuyện của tổ chức, nay lại phải kế nghiệp quản lí luôn sao! Cuộc đời anh thế là xong. Diễm Hoan và Nhã Tâm nhìn gương mặt anh thì phụt cười ra thành tiếng. Lovi nhìn đám bọn họ vui vẻ, cười đùa thì gương mặt không biểu cảm mà quay về chỗ ngồi.
Tại Hà Gia, Hà Nhiên bước vào nhà với vẻ mặt lo sợ, cô cứ bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-b/3088179/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.