Nhìn dẫy hành lang đài hun hút phía sau lưng, lồng ngực nàng lại dânglên cảm giác hồi hộp. Giống như thể có chuyện gì đó sắp diễn rahoặc….đang chờ đợi nàng phía trước, nhìn xuống chiếc áo choàng dầy nặngôm trong lòng. Lại nhìn về con đường thưa thớt xa lạ phía trước, nhìnnhững cung nữ cùng thái giám xung quanh. Sự không yên xuất hiện lại càng nhiều, tuy không thông thuộc đường đi lối lại trong hoàng cung rội lớnnày nhưng nàng biết đường đến cửa cung ko phải đi như vậy.
- Phu nhân, mời đi theo nô tài. Không nên để thành chủ đợi lâu….
Thái giám có khuôn mặt khả ái bộ dạng có vẻ vội vã cùng lo sợ, “lo sợ” sao?Thuỷ Linh nhíu mày, cẩn thận đánh giá lại tiểu thái giám này. “Thànhchủ”? Nhười trong cung không dùng hai chữ “thành chủ này để chỉ Diệp CôThành, bọn họ gọi là “hoàng thân”! Hạnh mâu khẽ rung động, hơi cúi đầuxuống để những lọn tóc che đi khuôn mặt trắng bệch khôn còn huyết sắc.
Thình thịch….thình thịch….
Siết chặt chiếc áo choàng vào trong lồng ngực, che dấu đi nhịp đập điêncuồng của trái tim. Nàng cười nhẹ, gật đầu ra vẻ đã hiểu sau đó lại tiếp tục bước đi giữa bọn họ. Hàm răng ngà cắn chặt vào làn môi đến gần nhưbật máu, bắt nàng phải bình tĩnh. Đây ko phải lúc để rối loạn, vẫn chưađến lúc ấy. Tướng công của nàng chắc chắn chưa đi xa, khi nhận ra sựkhác lạ chàng nhất định sẽ quay lại tìm nàng. Sau đó….
“Không thể!”
Từ tận sâu bên trong trí óc, một giọng nói cương quyết bật thốt lên làmthân thể nàng lảo đảo. Đúng vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/juliet-thanh-bach-van/1539671/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.