Keng!
-….A…AAAA…
Tiếng kim loại va chạm vang dội, liềnngay sau đó là tiếng thét chói tai không phải của một kẻ. Giáng Châuthân thể lung lay đổ ập xuống, thay vì mặt đất cứng rắn thì lại là mộtđôi tay mạnh mẽ nhưng trong trẻo lạnh lùng. Tay áo trắng phất lên, nhanh như chớp che lại huyệt đạo xung quanh vết thương của nàng, khống chếkhông cho độc tính tiếp tục theo máu lan ra khắp người. Hàm của nàng bịnắm mở, rồi vài vật tròn nhỏ mang theo dược hương cùng vị tanh nồng được đưa vào, theo họng nàng trôi xuống. Ngay lập tức khống chế lửa nóngđang cắn nuốt từng tấc da thịt, tê liệt cũng được giải thoát dần. Nhưchỉ đợi điều này, ngay khi cảm giác của nàng bắt đầu có trở lại giọngnói trầm thấp nhưng băng lạnh vội vã tra hỏi.
- Cô nương, đã có chuyện gì?
Mặc dù đầu óc vẫn còn choáng váng, trước mắt vẫn còn mờ mịt nhưng giọng nói cùng khí chất này nàng nhận ra. Không hiểu sức lực từ đâu ra, khônghiểu là lo cho Thuỷ Linh nhiều hơn hay nghĩ đến nụ cười tươi sáng củanam nhân kia nhiều hơn mà nàng bất chấp vết thương nơi vai cùng chấtđộc, nắm lấy ngực áo trắng muốt hướng về phía hắn gắng gượng mỏng manh.
-…Diệp…thành chủ….tam tỷ Thuỷ Linh bị người ta…bị đem đi hướng hoàng…hoàng lăng. Ngài mau….mau….
Vụt.
Không đợi nàng nói hết, cả thân người bị xoay một vòng đẩy sang bên cạnh. Vừa vặn được những người đang đứng bên đấy đỡ được, Diệp Cô Thành như bạctên bật ra khỏi dây cung lao vút đi cuốn theo lớp tuyết mỏng xáo độngbay lên.
-….Hổ phù…Hổ phù….mau trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/juliet-thanh-bach-van/1539672/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.