Trắng.
Thiên không trắng xám nặng trĩu, mặt đất trắng xốp baophủ, chân trời cũng trắng đến ngút ngàn….khắp nơi đều tràn ngập một mầutrắng buốt giá của mùa đông.
Trên con đường nhỏ, hai bóng ngườimột cao lớn một kiều nhỏ tựa sát vào nhau, che chung một chiếc ô chậmrãi từng bước đạp tuyết mà đi giữa hai hàng cây bị băng đá đóng cứng.Hai hàng dấu chân, một to một nhỏ song song nối tiếp kéo dài đến giữacầu Đoạn bên bờ Tây Hồ. Nam nhân bạch y một tay cầm cán ô trúc đen bóng, một tay vươn ra ôn nhu bao trọn lấy thân hình xinh xắn dựa vào tronglòng mình. Cả hai cứ như vậy, tĩnh lặng đến tưởng như sẽ hoà vào khônggian cô tịch xung quanh.
Bàn tay nhỏ nhắn với ngón tay áp úpmang theo chiếc nhẫn vàng khắc hoa văn bạch vân tinh sảo, nhẹ nhàng vỗvề vòng eo đã trở nên quá khổ nặng nề của mình. Rồi một bàn tay to, ngón áp út cũng được lồng vào chiếc nhẫn như vậy, ngón út thêm một chiếcnhẫn bạch ngọc khắc gia huy kèm theo chữ “Diệp”, yêu thương đặt lên taynàng. Cùng nàng cảm nhận chuyển động ở bên dưới. Nikvixoosisiixu hhh yyyghggv, cảm một sự sống mới được kết tinh từ hai người. Nam nhân bạch y phượng mâu tựa hắc ngọc hơi cúi người xuống, từ bên trong mục quangquanh năm băng giá như không khí xung quanh lúc này lại tràn ra một loại nồng đậm nhu tình. Bạc thần mấp máy điều gì đó khiến nữ nhân trong lòng mình thoáng cười nhẹ, ngoan ngoãn cùng hắn rời khỏi cây cầu lạnh lẽotrở về. Hài gấm thêu mai trắng vừa mới bước được vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/juliet-thanh-bach-van/1539670/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.