Đôi mắt to tròn nheo nheo lại nhìn con ngựa cao lớn ước lượng, một vịthiếu niên công tử y bào mầu thiên thanh vung vẩy chiết phiến đi vòngquanh bạch mã mới nhìn đã biết thần thuấn lương câu ngày đi ngàn dặmđánh giá.
- Thanh Y, ta và muội cưỡi chung con ngựa này đi!
- Phu…a, công tử người nên…nên cưỡi chung ngựa với chủ nhân thì hơn.
Vị cô nương toàn thân thanh y rụt rè chỉ chỉ sang nam nhân bạch y cao lớn mặt lạnh tanh bên cạnh.
- Hai nam nhân cưỡi chung một ngựa thì ra thể thống…
- Linh Nhi đừng nháo nữa.
Bạch y nam tử không hề có chút kiêng nể đang là trước cửa khách điếm nắm lấy eo của thiếu niên công tử kéo sát vào bên người mình, mặt ghé lại hếtsức ái muội…
Phạch.
Thiếu niên công tử xoè chiết phiến ra ngăn cách không cho khuôn mặt tuấn mỹ kia tiến sát lại trầm giọng.
- Thành chủ thỉnh tự trọng, ta hiện giờ là Tiêu Dao công tử. Giữa thanh thiên bạch nhật huynh muốn làm gì?
- Ta không ngại ôm phu nhân của mình bất kể thanh thiên bạch nhật hay hắc nguyệt phong cao.
Chiết phiến rời tay thiếu niên công tử lúc nào không biết, hiện nằm trong tay bạch y nam tử trở nên vô cùng văn nhã.
- Huynh…huynh…ta không phải phu nhân của huynh.
Thiếu niên công tử nhìn hắn có chút ngây ngẩn, nửa ngày sau mới quay mặt đi lắp bắp nhưng vành tai hồng rực khả nghi.
- Phu nhân đây là muốn ta chứng tỏ quyền lợi của mình?
- Quyền lợi?
- Ta hoàn toàn không ngại ở lại đây thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/juliet-thanh-bach-van/1539654/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.