Trên thảo nguyên bao la xém vàng của vùng bồn địa vào thu, những ngườiDuy Ngô Nhĩ phóng khoáng trên lưng ngựa tò mò nhìn theo đoàn thương nhân kỳ lạ mới tiến vào khu vực của họ. Không giống với những thương đoànmệt mỏi phong trần đầy gian nan và phòng bị khác, bọn họ nhàn nhã thanhthản như vừa mới đi qua là một thành trấn phồn thịnh chứ không phải làsa mạc được mệnh danh là “tử thần” có đi mà không có về. Người Duy NgôNhĩ vốn là sự pha trộn giữa hai dòng máu của đại chủng Á và đại chủng Âu nên thân thể cao lớn khôi vĩ không giống người Trung Nguyên, nhưng bọnhọ cũng phải âm thầm đánh giá hai nam nhân người Hán mặc bạch y cưỡingựa đi đầu. Hai nam nhân tuyệt mỹ nhìn qua như hai vị công tử văn nhãnhà thế gia nhưng khí chất dương cương, trầm ổn cùng lãnh khí toát ra từ họ lại khiến người khác tự động không thể xem thường.
Dừng lạitrước cửa một khách điếm do người Hán mở, cả hai tao nhã xoay ngườixuống ngựa bước đến bên chiếc xe tứ mã dừng lại cạnh đấy. Một vị cônương mặc thanh y đứng đợi sẵn cúi người kéo bục để chân, chưa kịp ngẩng lên thì một bàn tay nhỏ nhắn với ống tay áo rộng mầu trắng mềm mại đãvén rèm lên đi ra. Bục để chân chưa kịp kéo hết nên khi đôi hài xinh xắn thêu hoa đào phai trên nền gấm bạch giẫm xuống liền giẫm phải khoảngkhông, một bạch y nữ tử từ trong xe ngựa mất đà khẽ kêu lên một tiếngngã vào người vị bạch y nam tử có đôi phượng mâu thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/juliet-thanh-bach-van/1539655/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.