Chương trước
Chương sau
EDITOR: Kiu + Yue
BETA-ER: Kiu
- o0o-
Các học sinh của một trường cấp ba ở tỉnh Miyagi thường truyền miệng với nhau về một người, đó là mãnh hổ tây trung, người đã vượt qua SASUKE, Itadori Yuuji đã từng hạ gục thầy thể dục, chạy hết quãng đường năm mươi mét chỉ mất ba giây.
Sự thật chứng minh, bọn họ bỏ sót một điều kiện tiên quyết, đó là dưới hình huống đang vác theo một người, mãnh hổ tây trung cũng có thể chạy từ phòng kí túc tới phòng y tế với tốc độ trung bình năm mươi mét trên ba giây.
Ieiri Shoko đang phì phèo điếu thuốc, nghe Gojo Satoru vừa ngậm kẹo mút vừa đọc bản báo cáo dài không dứt, bỗng ầm một tiếng, cửa phòng làm việc nhất thời lảo đảo muốn đổ.
Mà đầu sỏ đứng ở cửa, đang dùng tư thế khá lịch sự ôm lấy cậu bạn còn cao hơn gầy hơn mình, ngoài miệng còn đang ồn ào kêu cứu.
"Cô Shoko! Hôm nay Fushiguro lạ quá!"
Ieiri Shoko nhìn tổ hợp kì quặc trước mắt, người bị ôm kia rõ ràng có vóc dáng cao hơn, nhưng trong tư thế bị vòng hai tay qua ôm, cậu lại quen thuộc và mãn nguyện khi được người ôm chặt vào ngực, mà cái người đang ôm kia rõ ràng đang ôm hơi thấp, nhưng tay vẫn êm ái mà bền chắc ôm chặt người trong ngực, như thể bản thân đang giữ bảo vật quý hiếm gì vậy.
Quầng thâm dưới mắt Ieiri Shoko còn chưa biến mất, cô chậm rãi lấy điếu thuốc ra, quay đầu, thở một luồng khói thuốc cay xè từ phổi ra, vòng khói bay về phía Gojo Satoru, vấn đề cũng theo đó bị quăng qua cho đồng nghiệp.
Tầm mắt Itadori Yuuji nhìn theo hướng vòng khói, thấy được một người có cảm giác tồn tại cực mạnh, Gojo Satoru, đang rúc lại trên một cái ghế nhỏ vì chân quá dài không có chỗ để, cậu giống như vừa tìm được một cứu tinh còn đáng tin cậy hơn, tiếp tục ò e ò e nhờ giúp đỡ.
"Thầy Gojo cũng ở đây! Thầy nghe em nói, Fushiguro hôm nay rất kì."
Lời nói bị ngưng lại ở chỗ này, dù sao cụ thể là kì ở chỗ nào, Itadori Yuuji cũng không nói ra được, chỉ là cảm giác hơi kì thôi, nhưng anh cũng không thể nói là Fushiguro đột nhiên hôn em được, cái này nghe không giống báo cáo bất thường mà giống như học sinh tiểu học tố cáo vậy.
Itadori Yuuji rất gấp nhưng lại không thể đưa ra ví dụ được, anh ôm Fushiguro Megumi quơ qua quơ lại. Dù sao vào lúc cảm thấy có gì đó sai sai thì Itadori Yuuji chỉ muốn mau chóng tìm cứu binh, trực tiếp ôm Fushiguro Megumi vừa hôn mình chạy thẳng đến phòng làm việc. Đến nổi chuyện trước chuyện sau phải giải thích như thế nào, anh hoàn toàn không nghĩ tới, khoảng thời gian mười mấy giây chạy bộ cũng không đủ để anh nghĩ nhiều, vả lại đầu óc của anh bây giờ đã bị đôi môi mềm mại mà bền bỉ chiếm hết rồi, tạm thời có còn thừa chỗ để nghĩ chuyện khác đâu.
Gojo Satoru ngậm gần hết cây kẹo mút, nhàn nhạt nói "Yuuji, người cậu đang ôm không phải Megumi đâu."
"Hở?"
"Thật đấy, đây là Megumi của một thế giới khác, thầy thấy rất rõ ràng bằng sáu mắt."
"Một thế giới khác ư, rất có giá trị nghiên cứu đấy." Ieiri Shoko hút xong điếu thuốc thứ hai, ngậm đầu lọc trong miệng, đưa ra lời đánh giá mơ hồ, chỉ có ánh sáng lóe lên trong mắt chứng minh cô rất hứng thú, chứ không phải như vẻ mặt lười biếng đang bày ra trên mặt.
Itadori Yuji thấy được ánh mắt háo hức muốn thử của Ieiri Shoko, bỗng ôm chặt Fushiguro Megumi trong ngực, nhìn qua vừa cảnh giác lại vừa bao che. Giống như rất sợ Ieiri Shoko sẽ đem Fushiguro đi làm thí nghiệm vậy.
"Không được đâu Shoko," Gojo Satoru mở một cây kẹo mút khác, vị bơ đường, "Đây là Megumi của thế giới người bình thường, đừng hù dọa người ta."
"Thế giới người bình thường?" Itadori Yuuji nghe không hiểu.
"Nói không chừng Megumi cũng bị đổi thế giới luôn rồi. Không phải Megumi đang đi làm nhiệm vụ ở Miyagi sao, thật là muốn ăn bánh ở đó quá."
Hai câu phía sau hoàn toàn không liên quan gì đến nhau hết thầy Gojo ơi, cơ mà thầy không lo lắng cho Fushiguro đi đến tận chiều rồi mà vẫn chưa về thật sao.
Nhìn thấy lo lắng trên mặt Itadori Yuuji, Gojo Satoru vừa cắn kẹo vừa trấn an học sinh, "Megumi trong vòng tay em không có chú lực, lời nguyền do chú linh để lại trên người cũng rất yếu, chẳng qua đây chỉ là biện pháp cuối cùng của chú linh kia thôi, sẽ không kéo dài quá lâu đâu. Chờ đến khi lời nguyền biến mất, Megumi ở đây sẽ trở về."
Nghe xong phán đoán thuyết phục này. Itadori Yuuji yên tâm, lay lay Fushiguro Megumi trong ngực, ý hỏi cậu nghe chưa.
Cái động tác giống giống dỗ con này hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Dù Fushiguro Megumi này cao hơn Fushiguro Megumi mà anh biết, nhưng cậu lại rất gầy, điều này khiến Itadori Yuuji không khỏi hoài nghi liệu Fushiguro Megumi phiên bản người thường này có phải rất yếu ớt hay không.
Ieiri Shouko ngoẹo đầu, ước định thời gian tiêu hao chú lực trong lời nguyền. "Có lẽ tốn chừng hai giờ để dòng thời gian tự động được sửa, đừng nên xem thường lý luận của Hawking(4)."
(4): Stephen William Hawking (8 tháng 1 năm 1942 – 14 tháng 3 năm 2018) là một nhà vật lý lý thuyết, nhà vũ trụ học và tác giả người Anh từng là giám đốc nghiên cứu tại Trung tâm Vũ trụ học lý thuyết ở Đại học Cambridge vào thời điểm ông qua đời. Ông cũng là Giáo sư Toán học Lucasian tại Đại học Cambridge từ năm 1979 đến năm 2009.
Nếu không nhờ mấy chương trình ti vi dành cho trẻ em thì Itadori Yuuji cũng không biết tới sự sự sụp đổ của lỗ sâu và nghịch lí thời gian, nhưng anh chưa từng nghĩ mình còn cơ hội gặp lại chúng nó ở cao trung chuyên chú thuật này.
"Vậy thì, nhiệm vụ giải thích về thế giới này với Megumi giao cho em đó, Yuuji. Suy nghĩ xem nên giải thích thế nào đi." Gojo Satoru giao nhiệm vụ.
"Vâng!"
Itadori Yuuji duy trì tư thế lúc tới, xoay người đi ra ngoài, thuận tay kéo cánh cửa trượt của phòng y tế, vừa đi vừa nghĩ xem nên bắt đầu giải thích từ chỗ nào. Fushiguro Megumi trong ngực giang tay qua vai Itadori Yuuji, quơ quơ tay với Ieiri Shoko và Gojo Satoru trong phòng y tế.
Ieiri Shoko nhìn thấy, cũng quơ quơ tay lại, rồi hỏi người sáu con mắt bên cạnh. "Thằng nhóc đó, hình như nó cũng biết chúng ta thì phải."
"Nói rồi đó, nó đến từ thế giới song song mà." Gojo Satoru trả lời nhẹ tênh, nhắc đến thế giới song song mà giọng điệu bình thường như nói tiệm cà phê trên phố mới ra bánh Black Forest vị ô mai.
"Mấy lời cậu vừa nói hồi nãy không có chỗ nào nhắc tới thế giới song song." Trình độ học vấn của Ieiri Shoko không thấp, không cẩu thả dễ bỏ sót.
"Hở? Chưa nói sao?" Người sáu mắt mạnh nhất đi học toàn điểm cao, nhưng lúc này lại bày ra vẻ mặt cực kì ngu ngốc. Ieiri Shoko không tiếp lời, nói thêm một quan sát khác của mình.
"Yuuji nãy giờ vẫn chưa buông tay ra." Cô không bàn tới chuyện Yuuji có mệt hay không, chỉ là ôm phiên bản tương lai của bạn học cùng lớp mà không có bất kì động tác muốn buông tay nào thì cũng hơi lạ.
Gojo Satoru dùng giọng điệu quen thuộc trả lời.
"Chúng là những đứa trẻ như vậy mà."
Itadori Yuuji không biết phải giải thích thế nào, nội dung của mấy chương trình ti vi cho trẻ em toàn là không có gì mà cơ học lượng tử không giải quyết được, lừa anh thì có thể, nhưng Itadori Yuuji không hề muốn lừa Fushiguro Megumi chút nào.
Anh cũng không biết nên đi đâu, ôm Fushiguro Megumi chạy vòng vòng trong trường không mục đích, cuối cùng chạy tới chuồng thú—–Itadori Yuuji cũng ngạc nhiên khi ở trong trường cao trung này còn một nơi mềm mại giống đang ở trường cấp hai bình thường như vậy, cho đến khi thỉnh thoảng thấy Fushiguro Megumi tới nơi này quét dọn và cho ăn, anh mới hiểu được tại sao nơi này lại tồn tại.
Không bàn về mấy cái khác, ít nhất thì động tác ôm thỏ của Itadori Yuuji là học được từ Fushiguro ở đây.
Cho nên Itadori Yuuji mang Fushiguro Megumi – Fushiguro Megumi ở thế giới người bình thường, theo thầy Gojo giải thích thì là vậy – đi tới chuồng thú. Trong tiềm thức, ngoại trừ mấy chỗ sinh hoạt thường ngày ăn uống như ký túc xá và lớp học ra, đây là nói anh và Fushiguro Megumi thường gặp nhau nhất.
Anh nên bắt đầu từ đâu đây, thật ra thì dù thời gian anh và Fushiguro Megumi bên nhau khá dài, nhưng lại không có bao nhiêu câu chuyện ra dáng để kể cả, lại thêm liên quan tới bao nhiêu là khái niệm nên Itadori Yuuji nói không được mạch lạc rõ ràng tự tin lắm. Vì vậy anh mở cái lồng ra, cẩn thận đưa cho Fushiguro Megumi một con thỏ đen đang ăn cỏ, mình thì bế một chú thỏ trắng ra, ôm thỏ nhỏ bắt đầu nói lại từ đầu.
Nói từ chuyện hồi ở trường cũ, từ lúc trở thành vật chứa của Sukuna, rồi đến lúc ở trại cải tạo, nói đến vụ giả chết, nói đến Nobara, nói về hội giao lưu, về cầu Yasohachi.
Itadori Yuuji khá công bằng, những chuyện Fushiguro Megumi thế giới này không biết, ví dụ như Junpei, anh cũng không bí mật nói cho người bình thường Fushiguro Megumi; những thứ chú thuật sư Fushiguro Megumi biết, ví dụ như Ngọc lang khuyển, người bình thường Fushiguro Megumi đều được báo sạch sành sanh.
Itadori Yuuji kể xong, con thỏ nhỏ trong lòng bàn tay cũng đã được mấy động tác vuốt ve êm ái của anh ru ngủ luôn rồi, Itadori Yuuji dùng giọng mũi hỏi Fushiguro Megumi, có chỗ nào anh nói không ổn hay không.
Người bình thường Fushiguro Megumi lắc đầu một cái, ngón tay thon dài trắng nõn xoa xoa lỗ tai của thỏ đen nhỏ, thỏ đen nhỏ bình thường rất nhạy cảm, chỉ nhận mỗi Fushiguro, sẽ cắn Itadori, nhưng bây giờ lại rất ngoan ngoãn nằm trong tay Fushiguro ở thế giới khác.
Itadori Yuuji cũng nhìn thấy sự ngoan ngoãn của thỏ đen nhỏ, than thở một câu "Fushiguro quả nhiên vẫn là Fushiguro, nói một chút là hiểu."
Ánh mắt của Fushiguro Megumi vẫn luôn dính chặt trên người Itadori Yuuji, giống như đang tham lam nhìn vẻ mặt độc nhất của Itadori Yuuji mà lâu rồi cậu chưa thấy. Dường như so với mình của thế giới này, cậu càng tò mò về Itadori Yuuji thế giới này hơn.
Nhưng đề tài vẫn phải tiếp tục, Fushiguro Megumi hơi kiềm chế ánh mắt, hỏi Itadori Yuuji rằng sao lại đưa cậu tới chỗ này.
—— cậu không tự giới thiệu mình, Itadori Yuuji cũng không hỏi, trên thực tế, ngoại trừ tên và ngoại hình tương đối giống ra thì Itadori Yuuji chẳng biết gì về người kia cả.
Sắp nhắc tới chú thuật sư Fushiguro Megumi thế giới này, Itadori Yuuji cười một tiếng, "Bởi vì Fushiguro rất thích động vật nhỏ, thậm chí sức mạnh của Fushiguro còn hơi liên quan tới động vật nhỏ nữa. Vậy nên tôi nghĩ, có lẽ cậu cũng như vậy, nói không chừng chỗ này còn có thể giúp cậu thả lỏng một chút."
Trong đầu Fushiguro Megumi nghĩ, cái này coi như là chó ngáp phải ruồi nhỉ, thỏ đen nhỏ trong tay cậu cứ nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng còn cố gắng nhảy ra khỏi lòng bàn tay, kéo kéo quần áo mềm mại của cậu, sau đó trong tư thế đang ngồi của Fushiguro Megumi, thỏ nhỏ đụng phải thứ gì đó kêu sột soạt trong túi quần cậu.
Fushiguro Megumi nghe thấy tiếng động, khẽ nhăn mày, nhìn xung quanh để tìm bóng dáng của chuông báo. Sau đó có lẽ là nhớ ra thực tế mình đang thế giới khác, cậu thở dài, dùng một tay chặn thỏ đen đang cào cào cái túi phát ra tiếng vang rồi móc một bình thuốc nhỏ từ trong túi ra, vì sợ thỏ nhỏ sẽ ăn nhầm nên đặt nó trên một cái tủ nhỏ cách lồng thỏ một khoảng.
Itadori Yuuji đã từng chăm sóc ông nội bị bệnh nên rất quen với mấy lọ thuốc này, anh ngoẹo đầu nhìn qua, trừ mấy chữ bắt đầu bằng S ra thì không hiểu gì nữa, nên anh lại đưa tầm mắt nhìn về phía Fushiguro.
"Cậu bị bệnh?"
"Không phải tôi." Fushiguro Megumi lắc đầu, con thỏ nhỏ bị mất đồ chơi nên không hăng hái lắm, quay về nằm lại trong lòng bàn tay cậu, Fushiguro Megumi ngước mắt lên, sâu xa nhìn Itadori Yuuji. Itadori Yuuji nghiêng đầu nhìn thẳng cậu, nhìn thẳng vào Fushiguro Megumi già dặn nhưng lại có vẻ hơi thành thục u buồn này.
"Là người khác."
Dừng một chút, Fushiguro Megumi bổ sung thêm một câu.
"Bệnh tâm lí."
"Vậy hả." Itadori Yuuji gật đầu rồi lẩm bẩm mấy tiếng. Sau đó đặt lại con thỏ nhỏ đang ngủ ngon lành trong lòng bàn tay về lại lồng, rồi nhảy khỏi ghế, Fushiguro Megumi nhìn theo bóng lưng anh, cậu không cảm thấy người kia đang mượn cớ chạy trốn vì đề tài lúng túng này, nhưng lại không hiểu được dụng ý của Itadori Yuuji.
Đúng như dự đoán, sau mấy phút, Itadori Yuuji trở lại trước mặt Fushiguro Megumi, trong tay là một bó hoa tươi mềm mại được dùng báo qua loa gói lại.
"Cho cậu." Itadori Yuuji vươn tay định bế con thỏ trên tay Fushiguro Megumi, nhưng thỏ đen vừa thấy ngón tay Itadori Yuuji là lập tức cắn một cái. Itadori Yuuji thử đổi góc độ bế nhưng cũng thất bại, cuối cùng đành cúi thấp đầu bỏ cuộc, nhét bó hoa vào tay phải còn trống của Fushiguro Megumi.
"Mang cho người bị bệnh đi." Itadori Yujji để Fushiguro Megumi nắm chặt bó hoa kia, ngước mắt lên từ mấy bông hoa, vẻ mặt vui vẻ nhìn Fushiguro Megumi. "Có thể khiến cậu lộ ra vẻ mặt như vậy, người bị bệnh kia nhất định rất quan trọng với cậu."
Itadori Yuuji siết chặt bàn tay đang cầm hoa của Fushiguro Megumi, lòng bàn tay mạnh mẽ và sần sùi truyền nhiệt đến tay Fushiguro Megumi.
"Itadori Yuuji của thế giới chú thuật thế giới, chúc cậu mau chóng bình phục."
Fushiguro Megumi vô cùng choáng váng, tầm mắt bị bó hoa tươi mới và mặt của Itadori Yuuji chiếm trọn. Mấy bông hoa đều là mới hái, còn vương mùi đất mới của luống hoa, dù vậy cũng không giấu được hương vị mềm mại khô ráo mà ấm áp của thiếu niên trước mắt, giống hệt mặt trời vậy.
Fushiguro Megumi nắm chặt bó hoa, phía trên những đóa hoa xinh đẹp là khuôn mặt không biết buồn, xanh mơn mởn, mạnh mẽ và vui sướng, giống y như người yêu ở thế giới mình, một khuôn mặt vui vẻ là thế.
Rồi Fushiguro Megumi nở nụ cười đầu tiên từ khi bước vào thế giới này. Cậu nhướng mày, khí chất lập tức trở nên mềm mại hơn rất nhiều, cậu nhìn người kia bằng ánh mắt dịu dàng, ngoài miệng vẫn không quên nói ra mấy giả thiết khó ở.
"Tôi không nhất định có thể thuận lợi mang về."
Đây là nói thật, du hành thời gian, du hành không gian, người bình thường Fushiguro Megumi không có kinh nghiệm, Itadori Yuuji của thế giới chú thuật cậu vừa mới đến cũng chưa từng thấy qua, chẳng ai có thể đảm bảo vật ngoài thân này có khả năng trở về thế giới người bình thường với Fushiguro Megumi hay không.
"Nếu lọ thuốc có thể mang đến, nói không chừng hoa cũng có thể mang về." Đầu óc Itadori Yuuji hoạt động rất nhanh, chỉ chỉ lọ thuốc trên bàn. "Nhưng mà số chú linh tôi từng gặp cũng không nhiều bằng Fushiguro, mà có nhiều hơn đi nữa tôi cũng không giải thích rõ ràng được. Thôi thì nếu không mang trở về được, cậu giúp tôi truyền tâm ý là được rồi."
Người bình thường Fushiguro Megumi sau khi nghe xong lời giải thích của Itadori Yuuji cũng cảm thấy rất bối rối trước số lượng chú linh nhiều vô số kể, cậu gật đầu một cái, nghĩ nếu như có một cuốn sách minh họa là tốt rồi.
Nhưng người bình thường chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống đầy rẫy nguy hiểm như vậy, liên tưởng tới số chú linh có thể góp hết cả một cuốn sách minh họa, lời nói của Fushiguro Megumi đổi lại, hỏi Itadori Yuuji, "Cậu có thích cuộc sống chú thuật sư không?"
Dưới góc nhìn của người bình thường, Itadori Yuuji là nạn nhân của lời nguyền, là con kiến hôi tự dưng bị dính vào thế lực khổng lồ, là vật chứa dù có mạnh đến đâu đi nữa cũng không thể thay đổi kết cục chết chóc của mình.
Người bình thường Fushiguro Megumi nghĩ, không ai sẽ không chửi rủa cái thực tế bị kết án tử hình này, huống chi Itadori Yuuji cũng đã từng là người bình thường.
Cậu cho rằng mình sẽ nghe thấy lời than phiền từ miệng của Itadori Yuuji, bởi vì thân phận của cậu rất đặc biệt, cậu là kẻ xâm nhập thế giới này, là sai lầm sắp bị dòng thời gian sửa chữa. Cho dù có nghe bất kì lời oán trách nào cũng sẽ an toàn và không lo bị phát hiện, giống như đang nói với cái một hốc cây vậy.
Hẳn sẽ hối hận, Fushiguro Megumi nghĩ, hối hận khi đã cứu mình thế giới này, vào mỗi một lần gặp phải tình thế ngàn cân treo sợi tóc, có lẽ sẽ oán hận vận mệnh sao lại phân nhánh bắt anh lựa chọn như vậy.
Kết quả Itadori Yuuji lại trả lời khá ung dung, giống như Fushiguro Megumi đang hỏi anh có thích thịt heo ở phòng ăn ngày hôm qua không.
"Không có gì không thích, bởi vì có Fushiguro bên cạnh tôi mà. Còn có Kugisaki và thầy Gojo nữa, thêm cả các tiền bối năm hai nữa chứ, bọn họ cũng rất mạnh."
"Không phải là chuyện mạnh hay yếu." Fushiguro Megumi siết chặt bó hoa trong tay, điều cậu muốn hỏi rõ là, cái cuộc sống bốn bề hiểm nguy không thể quay đầu lại này, tại sao Fushiguro Megumi thế giới này lại mang Itadori Yuuji vào.
"Cậu vốn có lẽ đã có thể có một cuộc sống bình thường an toàn hơn."
Nói xong Fushiguro Megumi cũng thấy hối hận, là kiểu bình thường an toàn thế nào chứ, Itadori Yuuji ở thế giới bình thường vẫn chọn con đường sống là cứu người, và cũng vì vô số lần cứu trợ và thất bại mà tự giam mình đó thôi, cuối cùng giống như một con thú bị mắc kẹt phải chịu đựng đau đớn về thể xác và tinh thần vậy.
Thân là người yêu, trừ bất lực an ủi ra thì có thể làm gì nữa, cho dù đã hạ quyết tâm không đi tựu trường, quyết định nộp đơn xin nghỉ học để ở nhà chăm sóc, rồi bị bại lộ trước thời hạn vì người yêu nhận được cú điện thoại xin xác nhận của nhà trường, cuối cùng dẫn tới hai người tức giận cãi vã nhau.
Người bình thường Fushiguro Megumi, dường như cũng không có tư cách chất vấn và oán trách chú thuật sư Fushiguro Megumi. Cậu cảm thấy thật đau khổ, ở trong thế giới của mình, cậu là người đứng nhìn nỗi đau của Itadori Yuuji, ở một thế giới mà cậu không nghĩ tới, cậu là đầu sỏ xáo trộn cuộc sống của Itadori Yuuji.
Fushiguro Megumi đau đớn nhắm mắt, lại bị Itadori Yuuji cắt ngang.
"Nếu như không phải có Fushiguro, đừng bảo là cuộc sống tương lai, tôi có thể đã chết rồi."
Tay Itadori Yuuji vẫn đặt trên đầu ngón tay lạnh như băng của Fushiguro Megumi, anh không có chút tự giác nào, nặng nặng nhẹ nhẹ bóp tay người kia. Thỏ đen nhỏ thỉnh thoảng sẽ bị tay Itadori Yuuji bóp trúng, lúc đó nó sẽ hổ báo dùng răng cắn lại.
"Bởi vì có Fushiguro —— Fushiguro thế giới này —– tôi mới có thể sống sót, mới có thể lựa chọn bước vào thế giới có thể cứu giúp mọi người."
Fushiguro Megumi gần như là không chớp mắt nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thôi là sẽ phá hư nụ cười vẹn nguyên của Itadori Yuuji trong trí nhớ cậu. Fushiguro Megumi nhếch môi, "Nói không chừng trong lòng Fushiguro thể giới này cũng cảm thấy rất thiếu nợ cậu, sau khi gặp cậu, làm rối loạn cuộc đời cậu."
Itadori Yuuji lắc đầu một cái, "Gặp nhau là chưa bao giờ sai."
Fushiguro Megumi có chút buồn cười, câu này giống y chang mấy câu thoại motip hay có trên phim ảnh, chỉ có mấy đứa nhóc hay xem ti vi mới nói. Cậu nhớ tới hồi cậu vừa thi đậu đại học Hokkaido, Itadori Yuuji đã vừa lôi cậu vừa chạy vừa kêu "You are the king of the world.*", hay vào lúc anh tình cờ được nghỉ rồi chạy tới đại học Hokkaido tìm cậu, Itadori Yuuji đã hát "The cold never bothered me anyway."(4) trong trời tuyết mênh mông, sau đó cầm bàn tay lạnh như băng của Fushiguro Megumi dán lên má mình.
(4): Một câu hát trong bài "Let it go"
Fushiguro Megumi hỏi Itadori Yuji, nếu như có người không cứu được thì sao.
Fushiguro Megumi không cố ý, chỉ là cậu rất muốn biết, vấn đề này làm khổ Itadori Yuuji ở thế giới của cậu quá lâu, nó cũng bắt đầu khiến cậu cảm thấy thật mệt mỏi. Thậm chí cậu cũng đang hối hận tại sao mình lại chọn học bác sĩ thú y, nếu như năm đó cậu chọn y học thì bây giờ đã có thể nói với Itadori Yuuji đang không ngừng tự trách bản thân vì cái chết của người khác, rằng người cậu không thể cứu được, tôi sẽ thay cậu cứu vãn trên bàn mổ. Vậy nên cậu đừng tự trách mình nữa.
Itadori Yuuji giống như vừa bị hỏi tới chỗ đau, hơi kiềm chế biểu cảm lại. Fushiguro Megumi hối hận vì lời nói vạ miệng của mình, đang tính nói lảng sang chuyện khác, nhưng lại thấy người trước mặt nở nụ cười, vẻ mặt còn kiên định hơn trước.
"Tôi sẽ trở nên mạnh hơn. Mạnh đến mức không để những chuyện như vậy xảy ra." Itadori Yuuji nói.
"Tôi biết con người rất yếu ớt, cách chết thì lại nhiều vô số kể, nói không chừng lý tưởng cứu tất cả mọi người có lẽ cũng sai."
"Nhưng tôi không chỉ có một mình, cho dù có sinh mạng tôi không cứu được, thì Fushiguro sẽ đi cứu mà."
"Bởi vì Fushiguro đã từng cứu tôi không do dự."
Itadori Yuuji nói xong lời tuyên thệ, đây là kết quả anh và Fushiguro Megumi cùng nhau thảo luận, bọn họ không chấp nhất đúng sai, không tranh cãi kết quả, không ép buộc đối phương, họ chỉ cố chấp với niềm tin của mình, chỉ cố chấp với việc trở nên mạnh mẽ rồi thực hiện niềm tin của bản thân.
Itadori Yuuji nghĩ ít, không phải là vì anh ngu ngốc, mà là vì có học sinh giỏi Fushiguro Megumi bên cạnh, bù đắp tất cả những điều còn thiếu trong đức tin của anh: Itadori Yuuji cứu tất cả mọi người như nhau, Fushiguro Megumi hơi bất bình đẳng trong việc lựa chọn cứu giúp ai đó, người Fushiguro Megumi không cứu được, Itadori Yuuji sẽ hỗ trợ, người Itadori Yuuji không thể giúp, Fushiguro Megumi sẽ cứu thay.
"Chỉ cần có Fushiguro bên cạnh, tôi có thể làm được tất cả."
Itadori Yuuji vừa nói trong mắt vừa nổi ánh sáng, nụ cười mềm mại đến độ làm dịu những đường vân dưới mắt, cũng thắp lên ánh sáng trong mắt Fushiguro Megumi.
Fushiguro Megumi cất bó hoa trong tay đi, phiền muộn vốn chất đầy trong mắt cũng bị bó hoa hòa tan đi hết, cậu gợi lên một nụ cười hơi giống lúc Fushiguro Megumi còn học trung học, là nụ cười bẽn lẽn nhưng vẫn rất sắc bén. đem bó hoa đặt ở trong khuỷu tay thu cất, trong ánh mắt vốn là phiền muộn bị bó hoa trong tay hòa tan hầu như không còn, gợi lên một chút gần giống như trung học đệ nhất cấp thời điểm phục đen ca như vậy, thu liễm vẫn như cũ mủi nhọn lộ ra nụ cười.
"Xem ra, cho dù sinh ở hai thế giới khác nhau, cậu vẫn giống như Itadori ở thế giới của tôi vậy." Fushiguro Megumi nói.
Nụ cười của Itadori Yuuji càng lớn hơn, mi mắt cong cong, chỉ tay vào mình và hỏi cậu, "Vậy ra tôi ở thế giới khác cũng biết cậu hả?"
Fushiguro Megumi mím đôi môi mềm mại, giơ con thỏ nhỏ trong tay lên, ngồi nhổm dậy trước mắt Itadori Yuuji.
"Không chỉ là quan hệ quen biết."
Sinh viên y Fushiguro Megumi, với một chú thỏ đen nhỏ trong tay, nhẹ nhàng hôn lên trán của Itadori Yuuji.
"Tôi với Yuuji, không chỉ là quan hệ quen biết thôi đâu."
HẾT CHƯƠNG
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.