Chương trước
Chương sau
EDITOR: Kiu + Yue
BETA-ER: Kiu
- o0o-
Fushiguro Megumi đang nhìn vết thương chồng chất trên tay Itadori Yuuji.
Có một vài cái là vết thương cũ, có cái do lúc dây an toàn trượt xuống khó tránh khỏi sẽ khiến hổ khẩu(5) bị mài mòn, có cái là lúc lên cây cứu mèo lạc đường bị cào xước, vết thương kiểu gì cũng có.
(5): phần lòng bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ
Duy chỉ có vết thương trên khớp xương của ngón tay, hẳn là do đấm nhiều lần gây nên. Gần đây Itadori Yuuji dưỡng thương nên không có nhiệm vụ, vậy đây chỉ có thể là kết quả của việc tự làm đau bản thân trong lúc dưỡng thương.
Fushiguro Megumi xít lại gần một bước, tính cầm tay Itadori Yuuji lên nhìn, Itadori Yuuji thấy vậy, chợt nắm tay lại giấu ra sau lưng.
Fushiguro Megumi nắm hụt, cậu không phải kiểu người bị người ta lảng tránh mà còn nhẹ nhàng chất vấn, nên cậu trực tiếp kẹp chặt tay trái Itadori Yuuji, không cho người kia tiếp tục lùi về sau tránh né nữa, rồi hỏi anh, sao lại làm như vậy.
Cái câu hỏi này, gần đây Itadori Yuji đã nghe qua quá nhiều lần. Bác sĩ tâm lý từng hỏi, đồng nghiệp từng hỏi, cấp trên từng hỏi, chính anh cũng từng tự hỏi chính mình.
Duy chỉ có Fushiguro Megumi là chưa bao giờ hỏi. Fushiguro Megumi không hỏi anh tại sao, chỉ lặng lẽ tiếp nhận tất cả sự thật anh mất khống chế. Khi anh tỉnh dậy lúc nửa đêm, Fushiguro Megumi sẽ cùng anh thức trắng cả đêm, lúc anh mất khống chế mà dùng tay phải đấm vào tường, Fushiguro Megumi sẽ dùng hết sức ngăn nắm đấm của anh, sau đó chuẩn bị từng cuộn từng cuộn băng vải.
Fushiguro Megumi dùng tay cầm dao giải phẫu của mình, ngăn lại nắm đấm của một nhân viên cứu hỏa, Itadori Yuuji căn bản không dám nhìn thẳng vào tình yêu nồng đậm đằng sau sự bất chấp tất cả kia. Người bị mất thị lực hoàn toàn không tin rằng mình còn tư cách để tồn tại và theo đuổi hạnh phúc, nhưng lại không dám dùng hai tay đã tạo ra bi kịch để chạm vào người yêu, giống như một con thú bị nhốt đang đấu tranh tự giam mình trong bóng tối để trốn tránh sự thật, chỉ cần không khôi phục thị lực thì sẽ không nhìn thấy quang cảnh cuối cùng của ngày hôm đó.
Itadori Yuuji không cách nào thẳng thắn thú nhận rằng tay phải là kết quả do việc anh tự trừng phạt mình, anh thậm chí không thể tìm hiểu nguyên nhân tại sao mình lại làm vậy, tất cả bệnh tâm lí của Itadori Yuuji đều do những chuyện đã xảy ra gây nên, chừng nào còn chưa thể nhìn thẳng vào chúng thì anh sẽ không có cách nào hết bệnh, sẽ tiếp tục tự giam mình trong nhà tù của tự trách và áy náy, sẽ mãi tự tạo đau đớn coi như trừng phạt.
"Vậy thì tại sao lại không kéo rèm cửa sổ ra."
Fushiguro Megumi nhìn Itadori Yuuji đang từng bước từng bước lùi về phía sau, lùi về góc tối duy nhất còn sót lại trong phòng, giống như một ma cà rồng sợ ánh sáng, mất đi tư cách tắm mình trong ánh mặt trời, chỉ cần đi tới dưới ánh nắng thì sẽ tan thành mây khói.
"Hay thật ra thì cậu, sợ phải nhìn thấy một lần nữa."
Giọng Fushiguro Megumi nói câu nghi vấn với tông giọng khẳng định, tay phải chồng chất vết thương do tự trừng phạt chính là vật chứng mấu chốt giúp Fushiguro Megumi đưa ra kết luận. Cậu đã nhìn thấy báo cáo, biết rằng Itadori Yuuji đã từ chối dùng thuốc trị PTSD, mà Itadori Yuuji không phải là một người sẽ nói dối.
Vậy đôi mắt này, ngoại trừ hình ảnh cuối cùng là thành cầu sắp đánh tới, còn thấy gì nữa.
Trong thời gian này Itadori Yuuji chỉ bị mất thị lực, không phải là thính lực, vì vậy anh khó mà kháng cự âm thanh này của Fushiguro Megumi.
Thứ cuối cùng anh thấy, là bóng lưng mảnh khảnh của cô gái ngồi trên thành cầu, anh là người ở gần đó nhất, vốn có thể theo kế hoạch lặng lẽ đến gần và cứu cô. Chỉ là cô gái đã thấy anh, cô nhìn anh rồi nở một nụ cười yếu ớt giống như chỉ cần một cú đập cánh của con bướm là có thể vỡ tan tành.
Itadori Yuuji tăng tốc, anh bước gần tới chỗ cô gái, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi là nắm được tay cô gái rồi, anh đã đụng được đầu ngón tay cô, tư thế của Itadori Yuuji vào lúc đó, giống như hình ảnh Fushiguro Megumi đã từng thấy trong cuốn sách nào đó, hình như là bức tranh tên "Sự tạo dựng Adam" thì phải.
Nhưng trong nụ cười của mình, cô gái đã dùng đầu ngón tay gạt tay anh ra.
Thứ cuối cùng ánh lên mắt Itadori Yuuji, chính là đôi môi cô gái mấp máy nói với anh, cảm ơn anh đã sẵn lòng tới cứu tôi.
Itadori Yuuji sụp đổ ngồi bệt dưới đất, nhắm mắt, anh muốn dùng búa đập lên đầu đang đau nhức của mình, Fushiguro Megumi đương nhiên sẽ không để điều đó xảy ra, anh không biết Fushiguro Megumi lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, rõ ràng gần đây cậu cũng ăn không ngon ngủ không yên giống anh mà.
Chú thuật sư Fushiguro Megumi rốt cuộc cũng không thể địch lại Itadori Yuuji 1m85, thân thể cường tráng của nhân viên cứu hỏa đương nhiên sẽ chứa nhiều sức mạnh hơn Itadori Yuuji 1m73. Fushiguro Megumi muốn cầm tay của Itadori Yuuji, nhưng lại bị anh vùng vẫy kịch kiệt tránh khỏi.
"Đừng đụng!"
Fushiguro Megumi không cử động nữa, bởi vì cậu nghe được sự nức nở trong lời nói này của Itadori Yuuji.
"Cái tay này, không cứu được."
Tay Itadori Yuuji che kín mặt, anh có thể chấp nhận cái tay sai lầm và tội lỗi này đụng vào mình, nhưng rất sợ mình sẽ lỡ để Fushiguro Megumi đụng phải nó.
Itadori Yuuji trợn trắng mắt, nhìn chăm chú vào mấy cái bóng mờ mờ ảo ảo trước mắt. Lí do mờ ảo là vì anh đã mất thị lực, cũng là vì anh không cầm được nước mắt. Fushiguro Megumi ngồi trên người và áp chế Itadori Yuuji, cậu không dám đụng vào, ngoan ngoãn giữ nguyên tư thế đó. Điều kháng cự duy nhất có thể làm được bây giờ, chính là lấy tay che mặt.
"Megumi, tôi đã đi cứu cô ấy, tôi đã đi cứu cô ấy. Nhưng cô ấy lại đẩy tay tôi ra, nhưng cô ấy đã đụng được tôi! Nếu như lúc đó tôi giữ chặt cô ấy... Cô ấy có lẽ vẫn sẽ còn sống..."
Itadori Yuuji rất sợ Fushiguro Megumi không tin mình, mặc dù sau nhiều năm yêu nhau anh đã biết rất rõ tính cách của Fushiguro Megumi, nhưng sự hỗn loạn trong lòng và thực tế cứu người thất bại không thể bàn cãi đã đánh nát tất cả cảm giác an toàn của anh, Itadori Yuuji giờ như một đứa trẻ, cứ lảm nhảm lập lại, giải thích vừa vội vừa nhanh vừa loạn, anh sợ Fushiguro Megumi cảm thấy mình đang tránh nặng tìm nhẹ cãi chày cãi cối, anh muốn nói cho Fushiguro Megumi biết, anh đã cố hết sức, đã cố hết sức rồi.
Fushiguro Megumi không phân rõ cảm giác trong lòng mình bây giờ là gì, giống như tim bị vỡ tan, máu tươi không còn chỗ để đi, buồng tim cũng đang ùng ục phun trào từng đợt đau đớn.
Fushiguro Megumi đưa tay ra, dán sát nó vào cái cằm lạnh băng, ươn ướt, tràn đầy nước mắt của Itadori Yuuji, "Tôi biết cậu có đi, tôi biết cậu chính là người như vậy."
"Tôi còn biết, mặc dù vết thương trên trán cậu còn đang chảy máu, cậu vẫn nhờ đồng đội đi tìm thi thể cô ấy."
Fushiguro Megumi nhớ tới Okazaki Tadashi, lúc đó mình rõ ràng là cực kì căm ghét tên cặn bã Okazaki Tadashi đã được ghi rõ trong hồ sơ, nhưng lại bị dao động bởi mấy lời nói của Itadori Yuuji, cuối cùng trong lúc tranh đoạt từng giây từng phút để chạy trốn nguyên hồn đặc cấp đã xé bảng tên thằng kia xuống.
Là vì an ủi những người còn sống, hay là vì lòng tốt ngu ngốc của Itadori Yuuji lúc đó đã làm lập trường kiên định của cậu dao động. Cậu không biết, nhưng cái chết sau đó của Itadori Yuuji khiến cậu không rảnh để suy nghĩ thêm nữa, chỉ là kể từ lúc đó cậu lại một lần nữa tin chắc rằng, Itadori Yuuji có nhân tính kiên định, mà cậu thích một người như thế.
"Cậu chính là người như vậy."
Tay Fushiguro Megumi men theo hàng nước mắt, chạm phải khóe mắt mềm mại mà ướt át, sau đó cậu gạt đôi tay đang dính chặt trên mặt Itadori Yuuji ra.
Cậu muốn nhìn mặt Itadori Yuuji. Nhưng cậu cũng không biết tại sao mình lại muốn như vậy.
Fushiguro Megumi không phải là người có tính cách ưu việt, nhưng Âm Ảnh Thao Thuật dù sao cũng giúp cậu có nền tảng vững vàng, cho nên bình thường thứ có thể khiến cậu không thích ứng nổi chỉ có mấy hành động không theo lẽ thường của Gojo Satoru và thỉnh thoảng thì có một vài chú linh khó giải quyết. Cuộc sống chú thuật sư cũng khiến cho cậu có thói quen làm việc theo kết quả định sẵn, vậy nên loài người là áp lực của cậu, cậu cũng coi trọng sống chết của động vật hơn con người, một Fushiguro Megumi như vậy đương nhiên sẽ khó thích ứng với những người có linh hồn bị thường.
Cậu không biết làm sao để cứu một người đau thấu ruột gan đang lạc lối. Cậu từng nói những chú thuật sư yếu ớt không thể nào giữ vững lập trường của mình, đó là bởi vì cậu hiểu tầm quan trọng của việc tin vào lập trường và nguyên tắc của bản thân, đương nhiên cũng hiểu nỗi khổ của một người lương thiện như Itadori Yuuji lúc đức tin sụp đổ.
Bởi vì hiểu được nỗi đau đó, cho nên cậu không biết phải làm sao để ôm dã thú đang liếm vết thương Itadori Yuuji.
Nhưng cậu cũng không có cách nào mặc kệ Itadori Yuuji trước mắt, là tình cảm riêng, là vì Itadori Yuuji có nhân tính kiên định giống Tsumiki, mà Tsumiki đối xử với cậu là từ yêu, vậy cậu với Itadori, là từ gì?
Fushiguro Megumi không biết phải nói gì, cậu chỉ biết Itadori Yuji mất đi ý nghĩa là vì nền tảng đức tin bị lung lay, mà việc cậu phải làm, chính là mang đến cho anh một ý nghĩa nào đó.
Fushiguro Megumi ôm Itadori Yuji, nam sinh trung học thấp bé ôm người trưởng thành cao lớn to con, đổi một góc nhìn khác, cậu giống như đang ôm một đứa trẻ non nớt trong ngực.
Itadori Yuuji vẫn ôm hai tay không cho đụng, Fushiguro Megumi cũng không để ý lắm, cậu để đầu Itadori Yuuji đặt lên bả vai mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng người kia.
"Cậu đã từng cứu tôi, ở một nơi cậu không biết."
Fushiguro Megumi không muốn tốn công giải thích, mấy chuyện chú linh này kia quá phức tạp, hôm nay cậu và Itadori cũng không có tâm trạng đi nghiên cứu thành quả nghiên cứu của Hawking.
"Cậu đã cứu rất nhiều người, tôi cũng nhờ cậu nên mới còn sống."
Fushiguro Megumi nhớ tới lúc Itadori Yuuji tạm biệt đàn chị hồi chuyển trường, trên mặt người được cứu luôn sẽ có những vẻ mặt biết ơn, yếu ớt, sợ sệt, may mắn, sống sót sau tai nạn như vậy.
Biết đâu cậu cũng từng lộ vẻ mặt như vậy không chừng.
Dường như Itadori Yuuji đã được an ủi bởi sự vỗ về của cậu, anh yên tĩnh lại, Fushiguro Megumi nghĩ kĩ xảo học được từ Tsumiki này cũng khá có ích đó chứ, mặc dù đối tượng có tác dụng trước mắt cũng chỉ có Ngọc khuyển và Itadori Yuuji.
"Niềm tin và sự kiên định của cậu rất có ý nghĩa, vậy nên tôi mới đứng ở đây."
Itadori Yuuji gần như là ngây người nhìn Fushiguro Megumi, anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ nghe mấy lời này từ miệng của Fushiguro Megumi, Fushiguro Megumi là kiểu người hướng nội hơn anh nhiều, dù lúc tình cảm mãnh liệt thì nhiều nhất cũng chỉ hóa thành một nụ hôn rơi xuống môi anh thôi.
Cho nên anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nghe được mấy lời dạt dào tình cảm như vậy từ Fushiguro Megumi, Fushiguro Megumi nói với anh về niềm tin và tín ngưỡng, một lần nữa giao cho anh ý nghĩa kiên trì vốn đã tan thành từng mảnh. Anh nhớ tới cuộc cãi vã hồi sáng, Fushiguro Megumi dưới cơn thịnh nộ bị anh chất vấn về việc xin nghỉ học đã đấm một cú vào vách tường, đau khổ hỏi ngược lại anh, có thể để cho tôi vì cậu làm chút gì đó không.
Itadori Yuuji để mặc cho mình chìm trong cảm giác tội lỗi, nhưng lại không muốn Fushiguro Megumi bị cuốn vào. Anh ngây thơ tin rằng nỗi đau khổ của anh là nỗi đau của một người, quên mất rằng Fushiguro Megumi sớm sớm chiều chiều ở chung gần như đã hòa làm một thể với anh, cùng anh chia sẻ niềm vui, đồng thời cũng cùng chia sẻ nỗi buồn.
Cuối cùng Fushiguro Megumi tông cửa xông ra, Itadori Yuuji và Fushiguro Megumi đều nếm được sự trống rỗng và mệt mỏi trong cuộc cãi vã này, cho dù không có chán nản, nhưng tình yêu giữa hai người cũng bị cuộc cãi vã này đẩy vào tình trạng mê mang bất lực.
Itadori Yuuji chưa từng nghĩ tới, Fushiguro Megumi sẽ cho ra kết quả như vậy.
Fushiguro Megumi lần nữa mang đến ý nghĩ của sự kiên trì và niềm tin cho anh.
Vẫn là câu nói kia, Itadori Yuuji là một người thích giúp người khác, sẽ không nói dối, anh cứ như vậy ngồi trong vòng tay nhìn Fushiguro Megumi, suy nghĩ về những gì đối phương nói, lại không ngờ rằng Fushiguro Megumi thật ra cũng đang nhìn mình, nhìn thấy dưới đôi mắt anh không tồn tại một đôi mắt đang nhắm nào, nhìn thấy trong bộ quần áo ngủ xốc xếch không có vết thương do Sukuna làm ra ở ngực, Itadori Yuuji đang nhìn Fushiguro Megumi, Fushiguro Megumi cũng đang nhìn một Itadori Yuuji bình thường, thuộc một thế giới khác nơi không gặp phải mình, không bị mình thay đổi quỹ đạo cuộc sống.
Fushiguro Megumi nghĩ, cậu không có chí hướng cao cả mà ngây thơ như Itadori Yuuji, cậu mang theo tình cảm cá nhân đặt mình vào vị trí người xét xử, mang tiêu chuẩn phán xét của riêng mình, cứu giúp những người mình ưu tiên.
Có một lần, Itadori Yuuji muốn cứu thế giới, hướng dẫn mọi người đi đúng hướng.
Mà khi đó, Fushiguro Megumi chỉ muốn cứu Itadori Yuuji.
Môi Itadori Yuuji hơi mấp máy, lại mím chặt vào nhau. Với khoảng cách gần như vậy, Fushiguro Megumi thấy được điều này, lồng ngực tùy ý xít lại gần hơn.
Cậu cũng không nghĩ nhiều, hành động xít lại gần này giống như bản năng hơn, cũng giống như khi Ngọc khuyển thấy thi thể chú linh thơm ngon vậy, hình như cậu không nên đưa ra ví dụ kiểu này.
Người trưởng thành Itadori Yuuji có đôi môi mềm như những đứa trẻ bình thường, có lẽ là bị bất ngờ với lời nói của Fushiguro Megumi, Itadori Yuuji không từ chối những cử chỉ thân mật như vậy, ngược lại hơi hé môi, vừa vặn giúp ích cho xử nam không có kinh nghiệm Fushiguro Megumi.
Fushiguro Megumi không quen với mấy hành động thân mật như hôn môi này, đơn thuần mút môi đã là cực hạn những gì cậu có thể nghĩ tới rồi, nhưng Itadori Yuuji thế giới này không giống, anh và Fushiguro Megumi là hai người đàn ông trưởng thành đã có nhiều năm yêu đương ổn định, trên phương diện triền miên hôn môi này anh đã có thể nghiệm nhiều không đếm xuể.
Itadori Yuuji trong lúc ngây ngốc theo bản năng đổi khách thành chủ, đầu lưỡi người kia bị anh tóm lấy rồi dây dưa quấn quýt trong miệng, anh là nhân vật cao lớn bị hôn đang vùi trong ngực Fushiguro Megumi, ôm mặt người trước mắt hôn sâu hơn.
Chờ đến khi Itadori Yuuji ý thức được, tay anh đã đụng trúng Fushiguro Megumi.
Itadori Yuji giật mình, thân thể run run muốn rút tay về, nhưng Fushiguro Megumi đã nhanh chóng áp bàn tay sần sùi của Itadori Yuuji lên mặt mình.
"Tránh cái gì."
Fushiguro Megumi rõ ràng đã bị nụ hôn làm đỏ mặt một phen, trên mặt đều là vẻ vui sướng, nhưng vẫn còn lập trường trách mắng Itadori Yuuji lại muốn thu mình vào vỏ.
"Đâu là bàn tay cứu người."
Fushiguro Megumi rất sợ Itadori Yuuji lại nói đây là tay gây ra tội ác, dứt khoát níu lấy cổ áo Itadori Yuuji sau khi siết chặt mười ngón tay, kéo anh sát lại lần nữa.
Mãi đến khi Itadori Yuuji không ngừng lùi về dau, hai chân đang ngồi trên người Fushiguro Megumi theo bản năng muốn khép lại, Fushiguro Megumi mới cảm thấy hơi sai, kết quả là đầu gối cậu mới vừa hơi di chuyển đã va phải một thứ nóng mềm cứng rắn.
Fushiguro Megumi vốn không nghĩ quá nhiều, cho đến khi nhìn thấy người trong ngực có vẻ dùng chân che che giấu giấu gì đó. Đều là đàn ông nên cậu hiểu rất nhanh, mặc dù kinh nghiệm tiếp xúc của cậu không nhiều lắm, nhưng tự làm các thứ nói chung cũng có.
"Chẳng lẽ cậu, ngay cả tác dụng phụ của SSRIs cũng có thể miễn dịch hả."
Ngay mới vừa rồi Fushiguro Megumi đã tiếp thu không ít kiến thức về thuốc men liên quan, nhất là tác dụng phụ, bao gồm cả triệu chứng có thể liệt dương.
Cái vật nóng nóng không thể giải thích đầu gối cậu mới đụng vào, mặc dù độ cứng không khả quan lắm, nhưng từ kích thước phần cứng mà nói, tác dụng phụ của SSRIs hẳn là không còn.
Itadori Yuuji quay mặt qua một bên, đột nhiên bắt đầu vui mừng vì mình thật sự không nhìn thấy mặt Fushiguro Megumi, nếu không thì xét tình huống bây giờ, anh thật không biết phải để mắt ở đâu.
"Gần đây... Ăn không ngon miệng lắm."
Ý chính là vì vậy nên không uống thuốc, ngược lại để cho tác dụng phụ mất hiệu lực vào lúc này.
"Thật muốn đánh chết cậu." Vẻ mặt Fushiguro Megumi trở nên hung tợn, nếu như từ tai đến cổ không đỏ ửng, có lẽ sẽ còn sức thuyết phục hơn.
"Sau này sẽ ăn thật ngon." Itadori Yuuji chui đầu vào bả vai Fushiguro Megumi, nhỏ giọng cam kết.
"Cậu đi ra ngoài trước đi, Megumi."
Dưới tình huống này không những không ý loạn tình mê, ngược lại còn kêu mình ra ngoài trước, nếu không phải trong tay Fushiguro Megumi không có đạo cụ, cậu đã muốn cho Itadori Yuuji một điểm mười.
Itadori Yuuji tính đứng dậy, Fushiguro Megumi đã đẩy cái tên mất thị lực kia trở lại sàn nhà.
Tay Fushiguro Megumi đặt trên thắt lưng của Itadori Yuuji, Itadori Yuuji luống cuống, vừa không muốn dùng tay đụng cậu, vừa sợ nếu mình không đụng, Fushiguro Megumi sẽ cởi quần anh thật.
"Megumi..." Khuôn mặt Itadori Yuuji đầy dục vọng khó che giấu và sự đấu tranh tâm lí. Tư tưởng của anh chưa thông, cho dù đã có thể bắt đầu tiếp nhận đụng chạm, nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn. Itadori Yuuji còn chưa thể tiếp nhận chuyện mình có thể trở thành người bình thường rồi tiếp tục cuộc sống theo đuổi hạnh phúc nhanh như vậy, anh cái gì cũng có, một công việc tốt, một người yêu kiên định, mà cô gái anh không thể cứu được kia không có gì cả, ngay cả sinh mạng cũng không còn.
Nhưng Fushiguro Megumi không buông tha anh, Itadori Yuuji xấu hổ vì mình may mắn sống sót, Fushiguro Megumi nóng lòng muốn nói với anh rằng, anh nên, anh đáng được sống, người lương thiện kiên định như anh xứng đáng có được cuộc sống hạnh phúc.
Vẻ mặt Fushiguro Megumi trở nên quyết tâm, Itadori Yuuji thế giới này không biết Fushiguro Megumi đã hạ xuống bao nhiêu quyết tâm, biến số đến từ thế giới khác bây giờ muốn xâm phạm cuộc sống của người mình không muốn quấy rầy ở thế giới này, thậm chí là dùng phương thức thân mật.
Fushiguro Megumi nắm tay Itadori Yuuji, chậm chạp kiên quyết lấy ra.
"Đi bây giờ, lương tâm tôi bất an.*"
HẾT CHƯƠNG
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.