Chương trước
Chương sau
Lưu Ngọc Luy mấy ngày nay đều ở công ty luyện tập cùng các thực tập sinh khác để bắt kịp thời đại. Cái gì mà hôn gió, nháy mắt đá lông mày, làm hình trái tim, xoay mic, tỏ vẻ đáng yêu trước ống kính, cởi áo, mấy cái kĩ năng thế hiện trên sân khấu.

Cậu không thế không bội phục sát đất.

Biết Lưu Ngọc Luy là nghệ sĩ mới do công ty giá cao đào về, các thực tập sinh khác không phải không có bất mãn, nhưng kĩ năng cậu bày ra rành rành như vậy, có ngốc mới đưa mặt cho cậu vả.

Mỗi ngày lên công ty vào sáng sớm rồi về nhà vào buổi chiều, Jo Seo Yun vừa mới sắm một con xe moto đưa đón cậu đi đi về về, không cần phải phiền Kỳ Ân cho đi ké, thoải mái hơn nhiều.

Lưu Ngọc Luy lên xe, Jo Seo Yun đèo cậu đi ăn tối, sau đó còn thời gian, thế là rủ nhau đi karaoke.

Cậu chưa nghe Jo Seo Yun hát hò bao giờ nên rất hào hứng.

Jo Seo Yun chống chế, nói cái gì cũng không muốn hát. Có Lưu Ngọc Luy giọng ca vàng trước mặt, cậu ta chẳng khác nào đang múa rìu qua mắt thợ, tự tìm xấu hổ.

"Hát nghe đi mà Yun, nan nỉ á."

Cũng được một thời gian hai người không có thời gian ra ngoài chơi với nhau, cậu chỉ có thể tranh thủ mấy ngày chưa vào show đi chơi với nhau.

Ở cùng Jo Seo Yun, cậu nháy mắt được chữa lành.

Chọc cậu ta cũng vui lắm.

Lưu Ngọc Luy chưa từng làm nũng, nhưng người ta là Idol quốc dân thả thính khắp nơi, biết lợi dụng ngoại hình lần màu giọng của mình để khiến người khác yêu thích.

Cậu chớp nhẹ đôi mắt, lông mi run run, mềm mỏng nói: "Nha? Một bài thôi cũng được."

Jo Seo Yun bị mỹ nhan của người mình thích bạo kích ở khoảng cách gần, không đầy một phút đã buông vũ khí đầu hàng.

Vịt chết cái mỏ vẫn cậy mạnh: "Nói chuyện thì nói cho đàng quàng, á ở làm mẹ gì, nghe thảo mai chết đi được."



Nói nhiều mấy câu nữa đi, dê thương quá trời quá đất rồi.

Lưu Ngọc Luy: "..." Jo Seo Yun mà chữa lành? Chắc cậu nhầm. (1)

Jo Seo Yun trở tay cầm micro, quyết định thể hiện mị lực của bản thân.

Lưu Ngọc Luy muốn cậu ta hát tới rát cổ họng cậu ta cũng sẽ không từ chối!

Nhóm SHEEN chuẩn bị ra mắt bài hát mới, nhạc sĩ của cả nhóm đóng cửa viết nhạc, các thành viên khác cũng lười hoạt động tách lẻ nên đều ở nhà lười biếng vài ngày. (

Lưu Ngọc Luy thế mới biết tầng hai không những có phòng thu âm, sàn nhảy, phòng luyện tập cũng có, hơn nữa đều được cải tạo qua, hiệu quả cách âm vô cùng tốt.

Dù đang sống cùng người khác nhưng thói quen của cậu vẫn giữ nguyên, hằng ngày ăn ngon uống tốt cho sức khỏe, ngày tắm ba cử, dưỡng da đúng khung giờ.

Hôm nay cũng vậy, Lưu Ngọc Luy lưng dựa sô pha đắp mặt nạ, chân ngâm nước thuốc thư giãn.

Khi Bùi Ôn Hạ xuống phòng bếp đi ngang qua phòng khách thì thấy cảnh này: "..." Rất không hiểu.

Thật ra Bùi Ôn Hạ rất muốn làm quen với Lưu Ngọc Luy, trao đổi chút cái nhìn về âm nhạc.

Những ngày ở công ty Bùi Ôn Hạ cũng đã quan sát nghệ sĩ mới, nhảy tốt, âm sắc muốn nhu có nhu muốn cương có cương, giọng hay truyền cảm, khả năng sáng tác có một không hai, dòng nhạc đồng quê nhưng hiện đại không lỗi thời.

Nếu để so sánh trình độ viết nhạc thì Mộ Lăng Thần đấu không lại, ngay cả cao độ bộc phát Tần Sở Hàn cũng phải gọi ba ba.

Lưu Ngọc Luy người này, tìm không thấy đoản bản. Nếu tính là khuyết điểm thì duy chỉ có một cái.

Quá điệu.

Lưu Ngọc Luy thấy Bùi Ôn Hạ lại đây, vẫy tay chào hỏi: "Luyện tập xong rồi?" Thấy đeo mặt nạ nói chuyện không được, liền tháo xuống.



"Xong." Bùi Ôn Hạ ngồi xuống bên cạnh, nhìn bài nhạc được viết dang dở trên bàn, nhướng mày, không thể không khen: "Đang viết nhạc? Hay thật." Sáng tác thì tùy tiện ngồi một chỗ là có linh cảm.

Người như vậy, đến bây giờ còn chưa Debut?

Được khen, cái này Lưu Ngọc Luy không khiêm tốn được, có được như ngày hôm nay cậu cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn.

"Còn kém chút nữa, đang nghiên cứu nửa đoạn sau. Muốn xem à?"

Bùi Ôn Hạ chỉ chờ có nhiêu đó, đầu diêu như trống bỏi.

Cậu ta chỉ có chỉ có thể cảm thán, âm nhạc đa dạng đến vô cùng vô tận, dù cả thế giới chỉ có bảy nốt nhạc.

Nếu âm nhạc của SHEEN là nhiệt huyết như lửa, âm nhạc của Lưu Ngọc Luy tựa như người truyền lửa, từng con chữ mang cảm xúc.

"Bọn tôi kém nhiều."

Lưu Ngọc Luy không nghĩ Bùi Ôn Hạ lạnh lùng ít nói sẽ khen mình hai lần, cảm thấy kiêu ngạo đồng thời không quên khích lệ ngược lại: "Mấy đứ-các anh phối hợp khá tốt."

Thứ Bùi Ôn Hạ bọn họ còn thiếu là kinh nghiệm tích lũy, biểu diễn thêm nhiều lần thì sẽ có đột phá

Bùi Ôn Hạ hỏi ngược lại: "Chỉ là khá tốt thôi?" Nhóm bọn họ thành lập tuy hơn một năm nhưng mở concert đếm trên đầu ngón tay, đa số thời gian toàn chạy hoạt động khác.

Không chỉ riêng Bùi Ôn Hạ, các thành viên của SHEEN đối với âm nhạc có niềm yêu thích sâu sắc.

Diệp Lạc Dương, rapper của nhóm, vừa mới xuống lầu đã nghe Lưu Ngọc Luy nói, bị chạm phải lòng tự trọng:

"Khá tốt? Khá tốt chỗ nào?" Mấy năm này cả nhóm đạt không ít cúp nhé! •

Lưu Ngọc Luy đang thoa kem dưỡng, chớp mắt nhìn: "..." Một nhóm tân binh, muốn cậu khen ra một đóa hoa hướng dương hay gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.