Ta ngẩng đầu nhìn hắn, từng chữ rõ ràng:
“Ta chỉ muốn làm một y sư, hoàn thiện bản thảo thảo dược, đem y đạo lưu truyền hậu thế, để ánh sáng y thuật có thể cứu giúp càng nhiều người hơn.”
“Gả vào hoàng thất, là điều trái ngược hoàn toàn với chí hướng của ta. Nếu điện hạ nhất mực ép buộc, dân nữ cũng đành thuận theo. Nhưng chỉ sợ… một ngày nào đó, giống như khi ta rời khỏi nhà họ Trần, ta cũng sẽ rời khỏi ngài.”
“Truyền thừa y đạo…”
Dư Cảnh Thắng nhẩm lại mấy chữ đó hồi lâu, rồi khẽ cười:
“Không hiểu, cũng không thể hiểu được. Tỷ giống hệt tỷ tỷ ta, có phúc không hưởng, lại cứ đi tìm khổ ăn.”
Nhưng hắn cũng không nói thêm, chỉ đứng dậy, duỗi người, rồi nhẹ nhàng bỏ qua đề tài ấy:
“Chúng ta… sẽ không làm gì Nhị thúc của tỷ đâu.”
Ta ngẩng đầu lên, nghe được điều mình mong đợi, lại vẫn thấy khó tin.
“Ban đầu chúng ta định phái người đến Dương Châu bắt toàn gia Nhị thúc của tỷ. Nào ngờ tin tức chưa kịp truyền đi, ông ấy đã một mình đến biên ải rồi.”
“Nghe nói nơi đây chiến sự căng thẳng, ông ấy chẳng những bán đi một nửa gia sản, còn vận động giới thương nhân Dương Châu cùng quyên góp vật tư. Không ngại nguy hiểm, tự mình hộ tống đến tận doanh trại. Khi đến nơi, áo quần rách nát như ăn mày, nhưng xe hàng thì chất đầy, áo lông tặng quân toàn là kiểu dáng mới tinh.”
“Vừa bước chân vào quân doanh, ông ấy đã hỏi: ‘Con trai ta đâu?’, rồi bảo con ông ấy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-xuan-lai/5082184/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.