Bỗng nhiên Dư Cảnh Thắng dừng tay, giắt bầu rượu vào hông, rút kiếm ra một cách cẩn trọng, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài.
Ta cũng nhận ra có điều bất thường, khẽ hỏi:
“Bên ngoài… có chuyện gì vậy?”
Dư Cảnh Thắng đưa tay ra hiệu “suỵt”, sau đó nói nhỏ:
“Là Man tộc.”
47
Một đội quân chừng mấy chục người lặng lẽ tiến vào thôn làng.
Phỏng chừng là định tập kích doanh trại của công chúa Xung Uyên, dừng chân ở đây tạm nghỉ một đêm, tiện thể cướp bóc lương thảo.
Không may, ta và Dư Cảnh Thắng lại đang có mặt tại nơi này.
Chủ nhà phản ứng rất nhanh, lúc đám man tộc sắp vào nhà thì đã vội vàng chạy ra đón, cúi đầu khom lưng, ngăn họ lại bên ngoài:
“Các vị quân gia, trong nhà tiểu nhân có người bệnh, e rằng truyền nhiễm, không tiện mời vào.”
“Bệnh nhân à?”
Nhân lúc bọn họ còn đang phân trần ở cửa, Dư Cảnh Thắng đã nhanh tay cởi bỏ quân phục, nhét vào trong tủ gỗ.
Ngay khi vừa khép cửa tủ lại, đám man tộc đã mắng c.h.ử.i ầm ĩ, đẩy chủ nhà ngã xuống rồi xông thẳng vào.
Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Dư Cảnh Thắng lập tức đổi sang vẻ mặt khúm núm nịnh nọt, cười với bọn man tộc:
“Quân gia đại giá quang lâm, chẳng hay có điều chi sai bảo?”
Tên đầu lĩnh cau mày hỏi:
“Giờ này mà trong nhà ngươi còn thắp đèn, đang làm gì đó?”
Ta lập tức tiến lên, đáp lời:
“Trong nhà có người bệnh, ta đến để chẩn trị.”
“Ngươi là lang trung?”
Ánh mắt hắn lập tức sáng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-xuan-lai/5082185/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.