Nếu ta nhớ không lầm, vị tiểu hoàng t.ử này… vừa mới thành niên.
Mười tám tuổi đã nói lời trêu đùa lưu loát đến thế, thanh niên ngày nay… đúng là không thể coi thường.
Rồi… ta không quay lại quân doanh nữa.
Dân nhiễm bệnh quá nhiều, cứu chữa xong cũng đã hơn tháng.
Một lão nhân cảm kích ta, biết ta đang tìm thảo dược, liền tặng một quyển sách rách nát trong nhà. Dù thiếu trang, rách bìa, nhưng bên trong có nhiều loài cây chưa từng thấy, có khả năng làm thuốc.
Thế là ta bắt đầu tìm kiếm.
Tìm rồi lại tìm, dần dà… quên mất lời hứa quay lại doanh trại.
Nếu không phải hôm nay Dư Cảnh Thắng đột nhiên xuất hiện, và cất tiếng gọi “tỷ tỷ” đầy quấn quýt ấy — chỉ sợ ta cũng quên mất hắn rồi.
“Đây là thiên tiên tử, cực độc. Nếu không phải nhờ ta, ngộ nhỡ tỷ tỷ hái nhầm, e là đã về Tây Thiên rồi.”
Hắn từ ngựa xuống, vẻ mặt đắc ý mưu cầu khen ngợi:
“Tỷ tỷ tính cảm ơn ta thế nào?”
Ta bình thản:
“Ta cũng từng cứu mạng ngài, vừa hay huề nhau.”
Nói rồi, ta hái lấy thảo dược, bỏ vào túi.
Xem ra vị tiểu hoàng t.ử này rất hiểu rõ thực vật vùng Tây Bắc, sau này có thể hỏi thăm thêm vài phần.
Nhưng nghe lời ta, Dư Cảnh Thắng lại tỏ vẻ không vui:
“Sao lại huề được? Ta là hoàng tử, cứu mạng ta rất quý giá đó.”
Ta liếc mắt nhìn hắn:
“Ta là y sư, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Bao nhiêu phù đồ đang gánh trên lưng ta, không đáng giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-xuan-lai/5082183/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.