Ta chỉ mỉm cười.
Những ngày sau đó, ta khóa mình trong phòng, sắp xếp lại tất cả những ghi chép năm xưa.
Ta và Trần Lý đã ghi chép được mấy quyển dày cộm, từng hàng chữ quen thuộc hiện ra trước mắt, tim ta không tránh khỏi xót xa.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhưng ta vẫn nén lại, lau khô nước mắt, tiếp tục làm việc.
Đợi đến khi mọi việc đã xong xuôi, ta đến gặp Trình phu nhân, nói:
"Con muốn rời khỏi Trần phủ."
40
Quả nhiên Trình Phu nhân không đồng ý.
Thậm chí giận dữ, đập vỡ chén trà cũng muốn giữ ta ở lại.
"Lý ca nhi đã không còn, con thân là nữ tử, sao có thể rời khỏi Trần gia?"
Ta đáp:
"Người rời đi, dựa vào tay chân mình, dựa vào khả năng định hướng, dựa vào việc bản thân biết rõ mình muốn đi đâu. Việc đó, chẳng liên quan gì đến nam hay nữ."
Trình Phu nhân nước mắt lưng tròng, gần như cầu xin:
"Mẫu thân van con đấy, ở lại Trần phủ đi. Nếu con ra ngoài gặp chuyện gì, ta biết ăn nói thế nào với bà tổ mẫu con đây? Danh tiếng của con sẽ tổn hại, Trần gia cũng sẽ bị bêu rếu, cả kinh thành sẽ đ.â.m châm chọc phía sau lưng. Mẫu thân van coni..."
Ta nhìn bà, quỳ xuống đất, trán cúi thật sâu.
Một lạy — là cảm tạ bà khi ta không nơi nương tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-xuan-lai/5082182/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.