“Chỉ cần nàng suy nghĩ thật kỹ,
xem mình muốn điều gì nhất,
thì dù khổ cũng không uổng phí đời mình.”
Ta ngẩn ra, rồi bật cười:
“Đường ta muốn đi, sớm đã chọn rồi.”
Vậy thì còn sợ gì gian khổ? 31
Ta và Trần Lý đi ròng rã một tháng, đến Thương Châu.
Áo quần hai đứa đã rách rưới, chắp vá, nhìn như ăn mày.
Nhưng Thương Châu nằm cạnh biển —
là lần đầu tiên trong đời, ta được thấy biển.
Biển trời một màu,
vô biên vô tận.
Ánh chiều tà như đổ lửa, nhuộm cả mặt biển thành một bức họa rực rỡ:
vàng óng, cam đỏ, tím biếc…
từng đợt sóng vỗ, tựa như hơi thở của trời đất.
Trong khoảnh khắc ấy, bao mệt nhọc dọc đường tan biến sạch.
Ta ngồi bên bờ biển, ngơ ngác thốt lên:
“Đẹp quá!”
Không phân rõ là biển nuốt lấy thế gian,
hay thế gian bao bọc biển cả.
Trần Lý nhặt một con ốc biển, áp lên tai ta:
“Nghe thử xem, bên trong là tiếng sóng đấy.”
Tiếng rì rào nhỏ xíu vang lên, quả thực giống sóng biển.
Ta định nghe kỹ hơn, thì chàng lại lấy ốc ra —
ghé sát vào tai ta thì thầm:
“Phùng Hỷ, ta yêu nàng.”
Khoảng cách thật gần.
Ta nghe thật rõ ràng.
Chân thực, trong trẻo, không chút mập mờ.
32
Trên đường trở về kinh đô, chúng ta dùng số bạc còn lại để thuê một cỗ xe ngựa.
Mẫu thân của Thủ Vận sắp đến kỳ sinh nở, ta và Trần Lý đều lo nàng lại gặp khó sinh như lần trước, vì thế quyết định trở về sớm hơn dự tính.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-xuan-lai/5082178/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.