Cuối cùng, nàng nhắm mắt lại, cười thê lương:
“Cứu mẫu thân ta…”
Mẫu thân nàng nghe vậy, nước mắt càng tuôn xối xả:
“Con bé ngốc… phải cứu đệ con mới đúng chứ…”
“Người không xem trọng mạng sống của mình, nhưng con xem trọng.”
“Người không xem mình là con người, nhưng con thì xem người là người.”
Thủ Vận nghẹn ngào, từng chữ từng chữ như rút từ tim ra.
Trần Lý nhận được chỉ thị, lập tức hành động.
Ta cũng chạy đến phụ giúp.
Nhưng từng khắc trôi qua, tình hình của mẫu thân Thủ Vận càng lúc càng nguy kịch.
Dường như… bà đã buông xuôi, trong mắt chỉ còn sự u ám và tuyệt vọng.
Trình Phu nhân thấy vậy, siết chặt khăn tay trong tay, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ngoài kia tuyết vẫn rơi dày —
gió lạnh lùa vào theo khe cửa vừa mở, khiến cả căn phòng lạnh buốt.
Trần Lý thở dài.
Khi chàng ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn do dự.
********
Tháng Mười Hai.
Trong tháng lạnh giá ấy,
nhà họ Trần chào đón đứa trẻ đầu tiên.
Tiếng khóc yếu ớt vang vọng khắp phòng.
Trần Lý ôm lấy đứa bé sơ sinh, đặt trước mặt mẫu thân Thủ Vận.
“Bá mẫu, là một bé trai.”
34
Ta có chút phân không rõ.
Không rõ mẫu thân của Thủ Vận là đang khóc... hay đang cười.
Bà nức nở nhìn đứa trẻ mình dốc hết khổ đau sinh hạ ra, khẽ nâng tay định chạm vào nó, lại phát hiện... đã chẳng còn chút khí lực nào nữa.
Trần Lý khẽ nói, trong giọng mang theo hổ thẹn:
“Bà ấy mất m.á.u quá nhiều, không thể cứu được.
🍊 Quéo còm các bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hy-xuan-lai/5082179/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.