20 
Ta không biết Giang Tuệ có giữ lời hay không. 
Nhưng những thứ ta tặng cho Hứa Ý quả thực không còn bị chặn lại nữa. 
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy áy náy với tiểu thư sinh kia. 
Cho đến khi Hứa Ý lợi dụng lòng áy náy này của ta để hãm hại ta. 
Trước khi ngất xỉu, ta mơ hồ thấy vị thư sinh này vẻ mặt áy náy nhìn ta, nhưng lại quay người bỏ đi rất nhanh. 
…… Mẹ kiếp! 
Nam nhân quả nhiên không có một ai tốt! 
Ta vừa chửi rủa vừa rơi vào hôn mê, cho đến khi tỉnh lại nhìn thấy Chiêu Hoa quận chúa. 
Bốn năm sau, thần sắc nàng ta mệt mỏi và già nua, khi thấy ta tỉnh lại càng không giấu được vẻ oán độc trong mắt. 
Nhưng nàng ta nhanh chóng giả vờ ra vẻ hiền lành: “ Tú cô nương, đã lâu không gặp.” 
Ta bình tĩnh quan sát đám hộ vệ xung quanh, lại ước lượng độ chắc chắn của sợi dây trói ta, không nói gì. 
Ta cứ tưởng Chiêu Hoa quận chúa muốn bắt ta để trả thù Giang Tuệ. 
Nhưng ta không ngờ tới, nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng điệu kích động: “Ta đến cứu ngươi!” 
Ta: “?” 
“Giang Tuệ đã phát điên rồi!” 
"Giang Tuệ đã điên rồi!" Quận chúa nói nhanh, "Không đúng, hắn vốn là một kẻ điên. Ngươi không biết sao? Tay ta chính là bị hắn phế đi! Ngươi tưởng ngươi đã trốn khỏi hắn suốt bốn năm nay ư? Không! Từng hành động của ngươi đều nằm dưới tầm mắt hắn, ngay cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong-dung-nhu-vay-/3679953/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.