18
Ta đi tìm Hứa Ý.
Nhà của tiểu thư sinh nằm trong một con hẻm nhỏ.
Khi ta đến tìm hắn, hắn còn trốn tránh không gặp.
Mãi đến khi ta xông vào, mới thấy tiểu thư sinh trả lại tín vật đính ước mà ta trước đây đã tặng hắn.
Lại chắp tay tạ lỗi với ta: “Là tiểu sinh phụ lòng cô nương rồi.”
Ta nắm chặt ngọc bội, có chút hoang mang: “Không, không cần…… Thật ra mà nói, ta mới là người nên xin lỗi huynh.”
Hứa Ý lắc đầu, ngẩng lên nhìn ta với nụ cười chua xót: “Nếu ta có thể kiên trì thêm một chút nữa, ta và cô nương chắc chắn sẽ không như bây giờ.”
Ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng nói: “Nếu huynh không ngại, chúng ta có thể bái đường thành thân lại, ngay bây giờ cũng được!”
“Cô nương thật sự thích ta sao?”
Hứa Ý đột nhiên lên tiếng.
Ta nhíu mày: “Huynh có ý gì?”
“Ta cứ tưởng ta và cô nương là lưỡng tình tương duyệt.”
Hứa Ý nở nụ cười, nhưng khóe mắt lại đỏ hoe, “Trước đây cô nương nói ta là một thư sinh rất tuấn tú, lại thường xuyên nhìn ta ngẩn ngơ. Ta cứ tưởng cô nương cũng phải lòng ta, cho đến khi ta gặp Giang đại nhân.”
Hứa Ý dừng lại một chút, dường như đang kìm nén cảm xúc.
Hắn nói: “Ngày hôm đó Giang đại nhân đưa cô nương đi, kỳ thực ta đã tỉnh.”
“Ta không biết giữa Giang đại nhân và cô nương đã xảy ra chuyện gì, nhưng quân tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong-dung-nhu-vay-/3679952/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.