Chương trước
Chương sau
Mà biến số duy nhất có lẽ chính là ta.

Bàn tay phải của Giang Tuệ đẫm máu. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong giọng nói mang theo một chút đắc ý hiếm thấy:

"Tú Tú, nàng xem, nàng ta sống không nổi nữa rồi."

Nếu quận chúa còn sống, ta sẽ đồng ý với nàng.

Nhưng Chiêu Hoa quận chúa từ đầu đã định sẵn là không thể sống được.

Ta không nói nên lời.

Giang Tuệ lấy cớ bị thương và trừng phạt Hứa Ý, lại đưa ta về tiểu viện kia.

Ta lại bị giam cầm.

Tô Phất và Chiêu Hoa quận chúa nói không sai, Giang Tuệ quả thật đã điên rồi.

Nhưng Tô Phất còn nói, Giang Tuệ phát điên, phần lớn là do ta bỏ đi không từ biệt.

"Tú Tú lại đi tìm người kia rồi."

Giang Tuệ đưa tay vuốt ve mái tóc rối bù của ta, khẽ thở dài: "Ta đã nói rõ với Tú Tú rồi mà, người kia không có ý tốt, không phải là người lương thiện."

Hứa Ý không biết từ đâu biết được mối quan hệ giữa ta và Giang Tuệ.

Hắn ta muốn lợi dụng ta để uy h.i.ế.p Giang Tuệ giúp đỡ hắn ta.

Giang Tuệ điều tra rõ ràng, muốn nói với ta, nhưng không ngờ lại bị ta hiểu lầm trước.

Ta ho khan một tiếng, đúng là có chút chột dạ.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng nói gì, Giang Tuệ đã bắt đầu tự tìm lý do cho mình:

"Chắc là ta làm chưa đủ tốt, nên Tú Tú mới nghĩ đến việc đi tìm người khác. Không sao, ta sẽ học thêm. Chỉ là, cần Tú Tú kiên nhẫn chờ đợi thêm một thời gian nữa thôi."

Người này vẫn mang dáng vẻ thanh tao như gió mát trăng trong, nhưng thực chất…

Môi mềm mại bị chạm vào.

Tay bị Giang Tuệ nắm lấy, đưa lên cổ.



Cuối cùng, một sợi dây xích lạnh lẽo được nhét vào tay ta.

Ta theo bản năng giật nhẹ, liền nghe thấy Giang Tuệ kìm nén một tiếng rên đau.

Hắn khẽ cười: "Tô cô nương lần này không lừa ta, Tú Tú quả nhiên là thích những thứ này."

Ta: "..."

"Tú Tú." Giang Tuệ lại cọ cọ vào ta, giọng nói mang theo vài phần ấm ức, "Sao muội không thể thương ta nhiều hơn một chút?"

Ta tức đến mức muốn phản bác, thầm nghĩ nếu không phải Giang Tuệ bị thương, ta đã sớm đá hắn rồi.

Nhưng giây tiếp theo, cổ tay lạnh toát.

Giang Tuệ không biết từ đâu lại tìm được một sợi dây xích vàng, trói vào cổ tay ta.

Hắn cúi đầu hôn lên cổ tay ta, đuôi mắt nhếch lên: "Chỉ là Tú Tú chưa bao giờ nghe lời, luôn thiếu kiên nhẫn với ta, ta cũng chỉ có thể tạm thời trói Tú Tú lại thôi."

...

Lại phát bệnh rồi.

Khoảng thời gian này ta cũng dần quen với những lúc Giang Tuệ không bình thường.

Cho đến khi hắn nhắc đến Tô Khâu Quý.

"Muội thích tên tiểu tử nhà họ Tô kia? Trước đây cũng vậy, muội tặng hắn ta túi thơm, lại nhận quà của hắn ta, chắc chắn là thích rồi."

Lại nói đến những nam nhân ta từng tiếp xúc trong bốn năm qua.

Thậm chí đến cả đứa trẻ ăn xin ta nhận nuôi cũng bị lôi ra nói.

Ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa.

"Giang Tuệ."

Ta lạnh lùng gọi hắn.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của hắn, ta bình tĩnh kéo đứt sợi dây xích vàng trên cổ tay.



"Trước khi mở quán rượu, ta đã dựa vào sức lực này để mổ heo đấy."

Ta nhướng mày nhìn Giang Tuệ, sau đó lật người.

Sợi dây xích bạc trong tay không hề buông lỏng, Giang Tuệ bị ép phải cong người lên.

Hắn kêu một tiếng, giọng khàn khàn: "Tú Tú..."

"Sự tình không thể lặp lại quá ba lần. Giang Tuệ, đây là lần thứ ba rồi."

Ta cúi người xuống, chặn lại tiếng thở dốc bên môi hắn.

Căn phòng ngập tràn xuân sắc.

Ta lại bỏ trốn.

Còn mang theo cả bạc Giang Tuệ đưa.

Trên đường tình cờ gặp Tô Phất.

"Xúi quẩy!" Tỷ ấy thấp giọng mắng, "Nếu biết Giang Tuệ là đến dọn đường cho tên kia, ta đã chẳng giúp hắn ta tấn công rồi!"

Ta mắng Tô Phất không có nghĩa khí, bao nhiêu năm qua thân ở doanh trại này mà lòng lại hướng về doanh trại khác.

Tô Phất mắng ta thân ở chỗ tốt mà không biết hưởng.

Thế là hai người vừa mắng nhau vừa đi về phía nam, dự định mở Hồng Túy viện và quán rượu Tú gia trên khắp đường đi.

Tháng ba mùa xuân, trong tiểu viện mới thuê của ta xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Vị thủ phụ trẻ tuổi tuấn tú ngước mắt nhìn ta, lại hỏi: "Tú Tú, lại không cần huynh trưởng nữa sao?"

Giọng nói ấm ức.

Giang Tuệ đã nói sẽ không giam cầm ta, hắn cũng đã từ bỏ chức quan của mình, nói rằng sẽ theo ta, cùng vun đắp cho ngôi nhà của chúng ta.

Ta bước tới, cười hôn lên môi hắn một cái: "Lần này mang theo huynh!"

Thế là cả vườn xuân sắc đều tan chảy trong nụ cười nơi khóe mắt người kia.

[Hoàn]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.