10
[Góc nhìn của Giang Tuệ]
Giang Tuệ không ngờ Tú Tú tỉnh dậy lại có phản ứng như vậy.
Hoảng sợ, thậm chí là sợ hãi.
Sợ hãi?
Nàng đang sợ cái gì?
Giang Tuệ chợt nhớ tới, đêm qua hắn dụ dỗ Tú Tú đã ăn bánh ngọt từng chút một ngoan ngoãn để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Rõ ràng đã động tình, nhưng khi sắp chạm vào thì lại đột nhiên bừng tỉnh.
“Không được, không thể… Ta phải đợi Giang Tuệ thành Trạng nguyên lang, ta phải đợi huynh ấy cho ta thật nhiều thật nhiều bạc. Ta phải dành dụm tiền mua nhà lớn, rồi đi tìm một tiểu phu quân ngoan ngoãn nghe lời. Ta phải…”
Giang Tuệ nhìn thấy tiểu cô nương vừa lắc lắc cái đầu choáng váng, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng không có một câu nào mà hắn muốn nghe.
Giang Tuệ chậm chạp nhận ra, Tú Tú muốn rời đi.
Tại sao lại muốn rời đi?
Giang Tuệ cau mày.
Rõ ràng trước đây nàng thích hắn như vậy, rõ ràng nàng mong chờ hắn thi đậu như vậy.
Giang Tuệ không hiểu.
Cũng giống như hắn không hiểu tại sao rõ ràng biết bánh ngọt mà Tô Phất đưa có thuốc, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến đút cho Tú Tú ăn, lại dùng thủ đoạn của mình từng chút từng chút dẫn dắt Tú Tú.
Nhưng may mắn là kết quả đã giải đáp được một phần nghi vấn cho hắn.
Ví dụ như, dường như hắn không muốn chỉ làm huynh muội với Tú Tú nữa.
Thật ra lúc mới trở về, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong-dung-nhu-vay-/3679948/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.