Cuối cùng, tỷ ấy lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng trách tối qua ta cảm thấy tên đó không được việc lắm. Thì ra là chưa ăn, chậc."
Ta: "..."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Phất nhạy bén nhận ra có điều không ổn.
Ta dừng một chút, chỉ thành thật nói: "Ta cũng không biết tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Vậy thì hơi phiền phức rồi." Tô Phất ngừng tay phe phẩy quạt, khẽ cau mày, muốn nói lại thôi, "Ta nghe nói... vị quận chúa kia đã chấm Giang Tuệ, chỉ chờ về kinh thành nữa thôi."
Không bất ngờ.
Tỷ ấy lại an ủi ta: "Nhưng nếu muội có thể xoa dịu Giang Tuệ, chuyện này cũng không khó giải quyết."
Xoa dịu...
Nghĩ đến thái độ chán ghét của Giang Tuệ trong thoại bản sau khi bị ta cưỡng bức, ta thở dài thườn thượt.
Nhưng chưa kịp thở dài xong, đã có người vào bẩm báo rằng Chiêu Hoa quận chúa đến tìm ta.
Ta và Tô Phất nhìn nhau.
"Hay là..." Tỷ ấy chỉ vào cửa sổ, cam đoan chắc chắn, "Muội nhảy từ đây xuống trước nhé? So với việc mất mạng, gãy một chân cũng không tính là gì. Không sao đâu, ở chỗ ta không ít kẻ bắt gian, ta có kinh nghiệm mà."
Ta: "..."
12
Chiêu Hoa quận chúa mang đến cho ta tờ giấy bán thân năm xưa.
"Sau khi hủy giấy bán thân, muội sẽ không còn quan hệ gì với Giang gia nữa."
Nàng ta lại đốt tờ giấy bán thân trước mặt ta, mỉm cười nhìn ta: "Tuy rằng Giang Tuệ coi muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong-dung-nhu-vay-/3679949/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.