Ta cũng không hỏi nhiều về việc tại sao bây giờ mới đưa.
“Vị quận chúa kia hiện giờ vẫn còn ở kinh thành sao?”
Ta vẫn luôn biết Tô Phất là người có bản lĩnh.
Quả nhiên, tỷ ấy lười biếng ừ một tiếng.
“Vậy thì phiền tỷ tỷ đưa cây trâm này cho nàng ta, cứ nói là di vật của mẫu thân Giang Tuệ.”
Tô Phất kinh ngạc: “Muội…”
Ta mỉm cười với tỷ ấy, sau đó chủ động chuyển chủ đề: “Đúng rồi, sao hôm nay không thấy A Quý thế?”
“Tên nhóc đó mấy hôm trước không biết gây họa ở đâu, bị thương ở mặt. Giờ đang trốn để dưỡng thương, không dám ra gặp muội đâu.”
Thế là ta bày tỏ sự lo lắng sâu sắc đối với khuôn mặt của Tô Khâu Quý một hồi rồi mới rời đi.
Đến lúc về đến nhà mới sực nhớ ra mình đã quên hỏi Tô Phất rốt cuộc đã tặng thứ gì.
Hôm đó sau khi Giang Tuệ rời đi, ta đã cẩn thận lục tung đồ đạc trong gói, nhưng không tìm thấy món quà nào cả.
Có lẽ là tên nhóc A Quý lại thuận miệng nói bừa.
Nghĩ vậy, ta cũng không để tâm lắm.
Ngày qua ngày, chẳng mấy chốc đã đến ngày Thất Tịch.
Ta từ chối lời mời đi xem hội đèn lồng ở kinh thành của Tô Phất, một mình ở nhà.
Bên ngoài tối đen như mực.
Ta vốn là người gan dạ.
Nhưng lúc này, tiếng sấm vang lên, mưa càng lúc càng lớn, sự bất an trong lòng ta cũng càng lúc càng dâng trào.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huynh-truong-dung-nhu-vay-/3679947/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.